Chương 41: Vòng Tuyển Chọn Trên Biển (41)

"Số tuyển thủ lên bờ đã đạt 987.864 người, chỉ tiêu còn lại là 12.136 người, mong các vị tuyển thủ hãy cố gắng lên nhé."

Chỉ tiêu chỉ còn lại hơn mười ngàn người!

Rất nhiều người vẫn chưa tìm được hòn đảo bắt đầu trở nên điên cuồng, tuyệt vọng. Vô số người còn lại điên cuồng tìm kiếm hòn đảo, ngay cả những kẻ săn giết cao thủ trên biển kia cũng bắt đầu dồn dập quay trở lại.

Hòa Ngọc bình tĩnh khép cuốn sách lại, cẩn thận từng li từng tí cất cuốn sách đã đọc vô số lần vào ba lô.

Cậu đưa tay đẩy gọng kính, giọng vừa khàn khàn vừa thong dong nói: "Được rồi, hẳn là nên lên bờ thôi."

Vừa dứt lời, cậu liền đặt miếng cá khô xuống một bên.

Con cá lớn chuyển hướng.

-- Hướng đó, chính là hướng của hòn đảo.

Điều này khiến toàn bộ khán giả đang xem trực tiếp, vốn cho rằng cậu sẽ không thể lên bờ, đều trợn tròn mắt kinh ngạc.

Rất lâu sau, mới có người kinh ngạc lên tiếng:

"Con mẹ nó! Xác nhận, lúc trước quả thật Hòa Ngọc đã thấy hòn đảo rồi, cậu ta không lên bờ là vì còn muốn tìm thêm trang bị!"

"Năng lực chiến đấu có tám điểm, vãi cả cứt, sao cậu ta dám làm vậy?"

Lần này, ngay cả những người phản đối Hòa Ngọc cũng phải im lặng, sắc mặt phức tạp.

Đã thấy hòn đảo rồi mà còn không lên bờ, chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu cũng dám xông xáo ở vòng tuyển chọn, không, lúc trước cậu ta chỉ có năm điểm.

Hơn nữa, cậu ta còn thành công vượt qua.

Dù có xem thường cậu ta đến đâu, có cảm thấy cậu ta may mắn đến đâu thì cũng phải thừa nhận – Hòa Ngọc, cực kỳ can đảm.

"Số tuyển thủ lên bờ đã đạt 999.864 người, chỉ tiêu còn lại là 136 người, mong các vị tuyển thủ hãy cố gắng lên nhé."

Chỉ còn lại một trăm ba mươi sáu người!

Eugene bò lên trên đảo, quần áo rách tả tơi, toàn thân đầy vẻ chật vật, tư thế bò cũng rất đáng thương, tay bám đầy cát đá.

Sau khi gian khổ bò lên bờ, gã nằm dài trên cát thở ra một hơi thật sâu. Theo quy tắc trên hòn đảo, sau khi lên bờ không được phép chém giết.

Vậy nên Eugene nằm rất yên tâm, sau khi bình ổn hơi thở, gã liền giơ thẳng ngón giữa lên trời: "Mụ nội nó, suýt chút nữa là không kịp rồi!"

Như chợt nhớ ra điều gì, gã đưa tay lên sờ sờ cánh tay máy của mình, trong mắt thoáng hiện lên nụ cười giảo hoạt.

"He he he, nhưng vận may cũng không tệ lắm, hẳn là không ai may mắn hơn mình rồi."

Khuôn mặt Eugene lộ rõ vẻ đắc ý khoa trương.

Là một cao thủ của hành tinh Cơ Giới, là một trong những tuyển thủ được yêu thích nhất, Eugene có tư cách để đắc ý.

Nằm đủ rồi, gã chuẩn bị đứng dậy đi sâu vào hòn đảo.

Eugene đứng lên, phủi phủi mớ quần áo tơi tả, lẩm bẩm một câu: "Chỉ là hơi mất mặt chút thôi, nhưng cũng không sao, ai lên bờ mà chẳng chật vật, không ai còn có thể giữ được vẻ tiêu sái."

Điều này quả thật đúng, đã trải qua trận chiến cùng gió mưa trên biển, lại còn phải tự mình bò lên, không ai là không chật vật.

Eugene chuẩn bị xoay người.

"Ào ào --"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!