Chương 1250: Thanh Máu (9) - Phản diện chết vì nói quá nhiều

[Bình luận: "A a a những người khác có ai ở gần hay không?"]

[Bình luận: "Không có ai cả!! Nơi này chỉ có bọn họ, hu hu hu, Hòa Ngọc chỉ có thể dựa vào chính mình."]

[Bình luận: "Melvey hoàn toàn không có ý định tin Hòa Ngọc, Hòa Ngọc không thuyết phục được anh ta!"]

Đột nhiên Hòa Ngọc hỏi lại: "Anh không tò mò người đứng sau màn là ai sao? Anh không muốn tôi sống để phát hiện nhiều bí mật hơn sao?"

Đúng vậy, Hòa Ngọc là người biết nhiều nhất trong số bọn họ. 

Cũng là cậu từng chút một kéo mở bí mật phía sau Show sống còn đỉnh lưu. Cũng vì bí mật đó, vì Ly Trạm nên đám người Nguyên Trạch tuyệt đối không cho phép Hòa Ngọc chết.

Melvey hơi giật mình, trong mắt hiện lên sự do dự, sau đó lại trở nên kiên định: "Mày đừng hòng làm lung lay tao, Hòa Ngọc. Tao sống sót thì mới có thể biết được những điều đó. Nếu đã định sẵn sẽ chết trong vòng sống còn, đối với tao những bí mật đó không có bất cứ giá trị gì!"

Gã là một người vừa tỉnh táo vừa lý trí. 

Gã coi trọng bản thân. Đứng trước tính mạng, cho dù là bí mật lớn nhất của toàn Liên Bang gã cũng không có hứng thú.

Hòa Ngọc liếc nhìn gã: "Anh là một tuyển thủ dự thi ưu tú."

Melvey nhấc cánh tay máy lên, lại lần nữa đến gần Hòa Ngọc: "Tao biết muốn giết mày thì không cần nói nhiều như vậy, nhưng vì lần trước mày đã cứu tao, tao mới nói chuyện vô nghĩa với mày lâu như vậy......" Không thể phủ nhận, nhờ có Hòa Ngọc mà gã mới sống sót qua phó bản trước. Nếu không có Hòa Ngọc, thực lực của trận doanh thứ hai kém một chút, gã có thể đã bị đào thải.

Tuy vậy Melvey cũng không lựa chọn xử lý Hòa Ngọc ngay lập tức. Tất nhiên cũng bởi vì gã cảm thấy Hòa Ngọc không có tính uy h**p, thanh máu trên đầu đối phương làm đối thủ cảm thấy rất an toàn.

Hòa Ngọc thở dài: "Anh thật sự nhất định phải giết tôi?"

Ánh mắt của Melvey kiên định lạnh băng: "Đúng vậy."

Hòa Ngọc tiếp tục hỏi: "Cho dù anh là cao thủ, có thể lọt vào top 50 cao thủ, chúng ta đều có thể tham gia vào vòng bán kết tiếp theo, anh cũng muốn giết tôi?"

Melvey vung cánh tay máy lên, sắc mặt dữ tợn: "Đúng! Chỉ mong kiếp sau, đừng làm kẻ địch!"

Hòa Ngọc là người có sức hút. Loại sức hút này không phải sức hút giữa người yêu, nó gồm rất nhiều phương diện. Nếu cậu và Melvey không phải đối thủ, Melvey cũng muốn làm bạn với cậu, hợp tác cùng nhau thăng cấp. 

Đáng tiếc... Trong hệ thống sống còn, bọn họ là kẻ địch.

Melvey biết, dựa theo trình độ bảo vệ Hòa Ngọc của đám người Trấn Tinh, Lăng Bất Thần, gã chỉ có cơ hội ra tay lúc này! 

Gã xuống tay không chút lưu tình, trực tiếp bổ xuống đầu Hòa Ngọc.

Nhưng — đòn tấn công của Melvey lại bổ vào khoảng không. Hòa Ngọc giống như biến mất tại chỗ, đột nhiên không thấy tăm hơi.

Melvey sửng sốt.

Lúc này, gã nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng thở dài: "Vốn dĩ anh có thể thăng cấp, nhưng nếu anh muốn giết tôi, tôi cũng chỉ đành phải ra tay trước giành được lợi thế."

Là Hòa Ngọc!

Melvey nghe thấy âm thanh của Hòa Ngọc, lập tức lắc mình chuẩn bị lùi ra sau.

Nhưng, chậm rồi — 

Một cây kim c*m v** tử huyệt của gã. Lúc thấy Eugene tự sát ở phó bản trước, Hòa Ngọc biết người của hành tinh Cơ Giới giống với người thường, đều có điểm yếu chết người. Lúc này, cây kim đã c*m v** huyệt âm vị, ngay lập tức Melvey không động đậy được, gần như ngất đi.

Âm thanh của Hòa Ngọc vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ: "Nếu anh muốn giết tôi thì không nên nói nhiều, tại sao lại cho tôi thời gian quan sát anh chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!