Lúc này ở bệnh viện, Vô Ưu đã làm xong thủ tục phẫu thuật, bây giờ chỉ cần chờ đến ngày mai nữa thôi, em gái cô nhất định sẽ có một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Cứ nghĩ đến đây là lòng cô lại sung sướng hạnh phúc, trên môi còn nở một nụ cười tươi tắn mà trước giờ chưa từng có, cô muốn nói tin vui này cho em gái mình ngay.
Cánh cửa vừa được mở ra thì nụ cười trên gương mặt cô lập tức vụt tắt, một người đàn ông lạ mặt trên tay còn cầm cái gì đó rất khả nghi đang động tay vào bình truyền máu của em cô.
"Anh là ai?"
Vô Ưu giật mình hoảng hốt la lên.
Thấy việc bị bại lộ, tên lạ mặt đấy nhanh chóng lao về phía cô.
Đôi mắt cô mở lớn cứ nghĩ hắn sẽ lao đến và tấn công cô. Nhưng không, hắn dùng sức đẩy cô ngã sang một bên một tiếng rầm.
Hắn phi như bay ra ngoài để bỏ trốn.
Vô Ưu vốn đã thương tích đầy mình, nay lại bị một cú mạnh đập vào tường khiến cô nhăn mặt đau đớn.
Trong đầu cô dần hiện lên câu hỏi khó hiểu "Hắn là ai vậy?"
Còn chưa kịp định thần thì em gái đang ngủ trên giường bỗng mở trừng hai mắt, trợn ngược nhìn lên trần nhà, khắp cơ thể bắt đầu run lên, chân giẫy giụa đạp không ngừng như đang phải chịu sự tra tấn cùng cực.
Vô Ưu hoảng loạn, đôi mắt đầy lo sợ cố kìm nén cơn đau toàn thân mà lết tới chỗ em gái, hai tay giữ chặt cơ thể đang quằn quại kia, nước mắt lưng tròng, giọng nói run rẩy như muốn khóc.
"Tình Minh... Em sao thế này? Em đừng làm chị sợ."
Đôi mắt mở to trợn lên như một kẻ bị sốc thuốc không còn nhận thức.
Vô Ưu càng hoảng sợ trong lòng, nước mắt ứa ra thành dòng không biết vì sao em gái của mình đang bình thường thì bỗng chốc trở nên kinh hoàng thế này.
Không một chút do dự, cô nhanh tay đi tới và ấn chuông kêu gọi bác sĩ mà lòng cô lúc này cũng đang hoảng loạn vô cùng.
"Bác sĩ! Bác sĩ! Làm ơn đến đây nhanh đi."
Miệng nói liên tục, hai bàn tay cũng không thể ngăn lại những giọt nước mắt đang rơi.
Cô không thể để em gái xảy ra chuyện gì được, vì nó là người thân duy nhất trên đời này, cũng là động lực để cô sống tiếp cho tới hôm nay.
Ngay tức khắc, bác sĩ đã có mặt.
"Vô Ưu, để tôi."
- Bác sĩ Phúc Minh, anh là người đã luôn giúp đỡ hai chị em trong suốt thời gian qua.
Phúc Minh đi tới, kiểm tra tình hình của Tình Minh, nét mặt bỗng biến sắc có vẻ rất nghiêm trọng, cậu lập tức nói với y tá bên cạnh, giọng nói khẩn trương.
"Mau chuẩn bị phòng cấp cứu nhanh lên."
Vô Ưu đứng nhìn bên cạnh lo lắng, trái tim đập lên loạn xa, thấy y tá đẩy em gái đi, cô cũng hấp tấp đi theo sau, nhìn đứa em gái mình đang co giật trên giường thì lại ứa nước mắt vì không thể giúp được gì cho em gái.
"Vô Ưu, cô chờ ở ngoài đi."
Phúc Minh lên tiếng ngăn cô ở bên ngoài.
Đứng chờ mà lòng cô rạo rực như bị lửa thiêu đốt, đứng ngồi không yên đi qua đi lại trước cửa rồi ngó nhìn vào bên trong nhưng chẳng thấy gì.
Phải tầm nửa tiếng sau, bác sĩ Phúc Minh mới bước ra. Thấy thế, Vô Ưu vội chạy tới lo lắng, không để cô hỏi cậu nói luôn.
"Cũng may cấp cứu kịp thời nên Tình Minh đã qua cơn nguy kịch."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!