Âu Thiếu chậm lại vài giây, lòng đầy nhức nhối, đau hơn vẫn là sự từ chối ý tốt lạnh lùng đến từ Vô Ưu.
"Em ghét tôi đến thế ư? Nhiều lúc tôi nghĩ, rốt cuộc người có lỗi là em hay là tôi nữa?"
"Là tôi, như vậy đã được chưa? Ba năm trước tôi ôm tiền anh bỏ trốn là tôi sai, nếu anh tìm tôi vì số tiền đấy. Tôi sẽ trả cho anh, chỉ xin anh hãy buông tha cho cuộc đời của tôi."
"Tôi không cần tiền, thứ tôi cần là cuộc đời của em. Em phải dùng cả cuộc đời của em để trả cho tôi."
Cuộc đời cái gì chứ? Cả nhà anh đã biến cô thành ra như vậy còn chưa đủ hay sao?
Vô Ưu không trả lời thay vào đó là nụ cười nhạt, hai mắt đỏ hoe lập tức né tránh ánh nhìn oán trách của Âu Thiếu mà quay đi.
Nhìn xuống dưới sàn nhà thấy Trần Mỹ đang ôm bụng rên rỉ đau đớn, cô chợt nhớ ra, lo lắng định chạy tới thì bị Âu Thiếu cầm tay giữ lại.
"Em muốn đi đâu?"
Vô Ưu nhướng mày, giọng nói pha chút khó chịu "Anh mau bỏ tay tôi ra."
Rồi giật mạnh tay ra, mặc cho vết thương đang đau đến rỉ máu.
Vô Ưu chạy tới ôm lấy Trần Mỹ vào lòng, toàn thân run lên cầm cập nhưng trán thì lại nóng bừng, trong lòng hiện lên nỗi sợ hãi, cô hốt hoảng hỏi:
"Trần Mỹ, cậu sao thế này?"
Khoé miệng Trần Mỹ mấp máy nghe không rõ, yếu ớt cố gắng hé mở mắt ngước lên nhìn.
"Cố gắng chịu đựng, mình đưa cậu tới bệnh viện."
Dứt lời, Vô Ưu nhanh chóng đỡ lấy Trần Mỹ, mặc cho cơ thể toàn vết thương nhưng cũng không quan tâm, cắn răng chịu đựng.
Không phải cô không muốn kêu người giúp mà những người ở đây bọn họ rất ích kỷ, chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt, cho dù có người chết thì cũng làm ngơ, thay nhau bỏ trốn coi như không liên quan đến bản thân.
Nhìn cô như vậy, Âu Thiếu lập tức chặn cô lại lớn tiếng.
"Bản thân còn lo không xong, lại đi quan tâm người khác? Em bị ngu à?"
Vô Ưu không để tâm lời anh nói, cứ im lặng muốn rời đi.
Nhưng vốn bản tính nóng nảy, anh lại càng điên tiết hơn.
"Còn định ương bướng tới khi nào hả? Sao em không tự mình soi gương bản thân đang thê thảm tới mức nào?"
Nhưng đáp lại anh vẫn là sự vô tình lạnh nhạt thờ ơ đến từ cô.
Cô không đáp, mặc cho anh có nói gì đi chăng nữa thì cô cũng chỉ muốn nhanh chóng đưa Trần Mỹ tới bệnh viện, càng sớm càng tốt mà thôi.
Âu Thiếu thấy thế cũng không nói nhiều, làm sao anh có thể để người con gái mình yêu trong bộ dạng này mà ra ngoài cho được. Ngay lập tức anh bắt lấy cánh tay cô kéo về phía mình, tay còn lại giữ lấy Trần Mỹ rồi ném về phía đám người đang đứng kia.
Ánh mắt lườm quét gằn giọng:
"Đưa cô ta đi bệnh viện."
Đứng hình mất vài giây thì những người đó cũng hoàn hồn lại, ai nấy cũng tranh nhau đưa Trần Mỹ đi bệnh viện, không phải xuất phát từ lòng tốt mà là đang muốn kiếm cớ để rời khỏi căn phòng u ám đáng sợ này.
Một lúc sau thì cũng đi hết.
Vô Ưu liền đẩy anh ra, không nói không rằng vẫn giữ thái độ lạnh lùng, ôm lấy cơ thể thê thảm cùng với những vết thương bầm tím định quay trở lại phòng thì bị lại bị anh giữ lại.
"Qua đây, em muốn đi đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!