Bùm!
Vừa dứt câu thì một trấn động bỗng ập đến, tiếng nổ vang trời gây chú ý cho tất cả người dân xung quanh, ngôi trường chao đảo khiến cả bốn trên sân thượng hoảng hốt, đứng không vững.
Vô Ưu liền ôm chặt Âu Thiếu như đang bảo vệ lấy anh.
Cho dù là vậy, nhưng Âu Thiếu vẫn bình tĩnh nói tiếp, vì anh biết thời gian của anh có hạn.
"Anh biết là em không còn yêu anh. Nhưng anh vẫn cố chấp. Anh không muốn mất em như thế này. Anh thật sự rất muốn ở bên em."
Giọng nói thống khổ nghẹn nức đầy hối hận, anh bật khóc mà xót xa trong lòng.
"Em biết rồi. Xin anh! Đừng nói nữa."
Bùm!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, lần này đã khiến cho ngôi trường sụp đổ nghiêng về một bên, lửa bỗng phừng lên trong từng ngõ ngách của các căn phòng, khói bốc lên nghi ngút.
Sau khi nhận được tin thì đội cứu hoả đã tới và phát hiện còn có người ở phía trên. Bọn họ lập tức giăng ra phía dưới một tấm đệm lớn và hô to.
Alip nghe thấy, cố gắng bò dậy từ đống đổ nát mà đi tới mép sân thượng nhìn xuống.
Hắn cười tươi quay lại nói với Vô Ưu " Vô Ưu, chúng ta được cứu rồi."
Nhưng cô không nghe, vẫn cứ ôm chặt lấy Âu Thiếu.
"Vô Ưu, chúng ta không nhảy sẽ chết đấy."
Trước những lời thúc dục của Alip, Vô Ưu vẫn không nghe, nhắm mắt ôm siết chặt lấy cơ thể anh. Có lẽ cô đã có quyết định của riêng mình, đó là chết cùng anh.
Nhưng làm sao Âu Thiếu có thể để Vô Ưu chết như vậy. Anh nghiến răng, dùng hết sức, đẩy mạnh cô về phía Alip rồi hét lên.
"Đi."
Alip liền ôm lấy Vô Ưu, kéo cô về phía mép sân thượng định ôm cô nhảy xuống.
Vô Ưu vùng vẫy, bật khóc không muốn đi "Không, buông tôi ra. Âu Thiếu, mau đi cùng em."
Âu Thiếu chỉ đáp lại một nụ cười đầy yêu thương, và khẩu hình miệng "Sống thật tốt."
"Không." Vô Ưu hét lên trong tuyệt vọng.
Cùng với đó là cơ thể bị Alip ôm và nhảy xuống, cứ như vậy hình bóng Âu Thiếu cũng dần khuất đi.
"Vô Ưu, anh xin lỗi. Quên anh đi."
Những bức tường lâu ngày do chấn động đang dần đổ sụp xuống. Thanh Ý ngồi co mình vào một góc, cứ ôm đầu hoảng sợ như một kẻ điên.
Bỗng một bức tường đổ xuống chỗ Thanh Ý, nhưng ngay khi ả ngước lên nhìn và định bỏ chạy thì đã quá muộn, đôi chân của ả bị đè bẹp.
Thanh Ý khóc lóc, với tay về phía Âu Thiếu như đang cầu cứu "Cứu…Cứu em với." Nhưng anh chỉ đáp lại bằng cặp mắt lạnh lùng cùng với câu nói.
"Cùng chết đi."
Sau đó là tiếng nổ cuối cùng vang lên. Mọi thứ đã chấm dứt. Âu Thiếu và Thanh Ý bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Vô Ưu được Alip ôm xuống tiếp đất an toàn. Cô gào hét trong tiếng khóc, muốn vùng ra chạy vào nhưng bị Alip ôm lại quá chặt, cả hai bắt đầu cãi nhau qua lại to tiếng, không ai chịu nhường ai.
"Mau cứu anh ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!