Chương 60: Thứ tôi không có được thì cô cũng đừng hòng có được

Bỗng nhiên Vô Ưu khựng lại, dường như cô đã quên mất chuyện gì đấy, quay đầu hỏi cô hầu gái bên cạnh.

"Cô Chu, cô có biết Thanh Ý đang ở đâu không?"

"Hình như tôi có nghe nói cô ta đang bị Thiếu Tổng giam cầm trong một quán bar và còn bị làm nhục bởi mấy tên đàn ông khác nữa."

"Cái gì?" Vô Ưu ngạc nhiên sửng sốt.

Rõ ràng Âu Thiếu nói đưa Thanh Ý về để làm đám cưới, nhưng sự thật mà cô nghe được sao lại khác xa thế này.

Cô hoài nghi hỏi lại "Thông tin này có chính xác không?"

"Hoàn toàn chính xác. Tôi có một đứa em trai làm ở đấy cũng kể cho tôi như thế. Nhìn cách đối xử lại giống như là đang trả thủ chứ không phải muốn cưới hay yêu thương gì cả."

Vô Ưu rơi vào trầm tư "Âu Thiếu! Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Chợt nhớ tới điều gì ấy, Vô Ưu nhíu mày lẩm bẩm trong miệng.

"Không lẽ…"

Nói tới đây thì Vô Ưu dừng lại, tiếp tục hỏi cô Chu bên cạnh.

"Cô có biết vị trí quán bar đó ở đâu không?"

"Hình như ở khu Ba Cư, cách chỗ chúng ta khoảng năm cây số."

"Vậy phiền cô đưa tôi đến đấy được không?"

"Ngay…Ngay bây giờ sao?"

"Ừm. Đến đó xem cô ta có sống tốt với hạnh phúc của mình không?"

Cô Chu đứng bên tỏ ra khó hiểu.

Vừa đi, trong lòng Vô Ưu vừa nghĩ "Âu Thiếu, chuyện giữa tôi và cô ta không đến lượt anh nhúng tay vào. Mối thù giết cha mẹ và em gái, Lục Vô Ưu này nhất định sẽ không bỏ qua."

Ánh mắt không còn buồn bã nữa, mà thay vào là một ánh nhìn sắc bén về phía trước như đang biểu hiện nỗi căm hận trong lòng.

Sau một lúc thì Vô Ưu đã đến trước quán bar, nơi mà Thanh Ý đang bị giam.

Vừa bước xuống xe, cô đảo mắt nhìn xung quanh một lúc rồi tiến vào bên trong.

Lúc này, Thanh Ý đầu tóc rũ rượi, ngồi co mình lại một góc cứ như kẻ ăn mày. Trông ả bây giờ thật thê thảm, toàn thân run lẩy bẩy như đang sợ hãi một thứ gì đấy, miệng cứ lẩm bẩm những câu ngắt quãng.

"T…Tất cả…Tại…cô ta…"

Tiếng cánh cửa dần khẽ mở, Thanh Ý nghe thấy thì hoàn hồn, khoé miệng hơi nhếch cười cứ nghĩ là Âu Thiếu đã thay đổi ý định và muốn thả ả ra.

Nhưng khi Thanh Ý quay lại thì nụ cười trên môi bỗng vụt tắt, hai hàm răng chạm vào nhau kêu ken két cùng ánh mắt chết chóc, căm hận như không thể giết chết kẻ đối diện.

Giọng nói gằn lên đầy tức giận "Đến đây làm gì?"

Vô Ưu không đáp ngay, mà cứ đứng như vậy nhìn Thanh Ý, thật không thể nghĩ tới ả lại có ngày hôm nay.

Một tiểu thư danh giá, vốn dĩ sẽ có một tương lai tươi sáng. Nhưng vì sự ghen tuông và ích kỷ mới dẫn đến con đường lạc lối, đưa bản thân vào tình cảnh trớ trêu này.

"Bị câm hả? Sao lại không trả lời."

Thanh Ý không thể kiên nhẫn mà gắt gỏng quát thẳng vào người đối diện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!