Chương 58: Làm bạn gái anh nhé

Lúc này tại biệt thự nhà Alip.

"Em để hai người họ rời đi dễ dàng như vậy sao? Sao lại không gọi điện cho anh."

"Lúc đấy em sợ anh đang bàn chuyện đối tác nên không dám gọi."

Bất ngờ một cú búng trán làm Vô Ưu giật mình kêu đau "Á!"

"Cô gái ngốc này, chỉ cần là em, thì cho dù ở đâu đi chăng nữa, anh vẫn sẽ nghe điện thoại của em."

Giọng nói ấm áp và cử chỉ dịu dàng đã khiến Vô Ưu không thể không rung động, cô bĩu môi lấy tay xoa xoa trán nơi bị Alip búng vào mà phụng phịu.

"Đáng ghét, đau đấy."

Alip nghe thấy thì khẽ bật cười như đang trêu chọc.

"Ha ha!."

"Anh cười cái gì?"

"Vô Ưu, em biết không? Em thật sự rất đáng yêu."

Những lời mật ngọt phát ra từ miệng Alip làm Vô Ưu không khỏi bất ngờ, từ trước tới giờ có bao giờ thấy hắn thả thính như thế này đâu?

Vô Ưu né tránh, hai má ửng hồng, giọng nói lắp bắp muốn đánh trống lảng.

"Anh…Anh đói chưa? Chúng ta đi ăn được không? Em đói rồi."

"Được."

Alip biết Vô Ưu né tránh, nhưng vẫn nguyện ý chiều theo ý cô, kể cả bây giờ cô muốn trả thù ai hay giết ai đi chăng nữa thì người đầu tiên đứng ra, chắc chắn là Alip.

Càng tiếp xúc thì càng cảm thấy Vô Ưu thật đáng yêu.

Đôi mắt màu xanh cứ dõi theo bóng lưng của Vô Ưu. Trong đầu lại đột nhiên nhớ ra cái lần gặp đầu tiên giữa hắn vào cô.

Lúc đó Alip đang đi du thuyền thì bắt gặp một cô gái nằm bất động trên một cái phao rách rưới, trôi lênh đênh giữa biển khơi mênh mông lạnh lẽo.

Thấy Vô Ưu khắp người toàn thương tích, lại kinh ngạc khi thấy cô sở hữu một khuôn mặt gần giống với người vợ đã mất của hắn nên đã cứu lấy cô và giữ cô bên cạnh.

Tưởng rằng Vô Ưu sẽ mãi mãi ở bên hắn.

Nhưng sau khi thấy Vô Ưu gặp lại Âu Thiếu, hắn có dự cảm không lành, rất sợ cô sẽ quay trở về bên anh và bỏ rơi hắn. Cho nên nhân lúc tối nay đi ăn, hắn nhất định phải đi trước một bước.

"Vô Ưu, anh sẽ không để mất em đâu."

[…]

Tối 18 giỡ 15 phút. Nhà hàng Khánh Mai.

Sau khi Vô Ưu và Alip dùng bữa xong, mọi thứ đang diễn ra bình thường thì bất ngờ nhà hàng mất điện khiến ai cũng hoảng hốt sợ hãi, một màn đêm bao trùm lấy tất cả.

"Alip, anh đang ở đâu?"

Trong lòng Vô Ưu đang rất hoảng sợ thì một ánh sáng mờ ảo lấp ló hiện lên, không biết từ khi nào xung quanh đã xuất hiện những ngọn nến đủ màu sắc thắp sáng, một biểu tượng trái tim hiện lên ngay trước mắt cô.

Vô Ưu nheo mắt muốn nhìn xem là gì thì bất ngờ người đứng trước mặt cô lại là Alip, cô tròn mắt bất ngờ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã quỳ một gối xuống, trên tay còn đưa ra trước mặt cô một chiếc nhẫn kim c*ương sáng lấp lánh.

Cùng với ánh mắt nhìn cô ấm áp, giọng nói trầm thấp dịu dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!