"Một trăm, hai trăm hay năm trăm?"
Nghe những đáp án về con số ấy, Vô Ưu chợt khẽ bật cười, đôi mắt ngây dại nhìn anh nhỏ giọng:
"Anh nhìn tôi thế này mà nghĩ với cái giá đó? Có xứng đáng không?"
Âu Thiếu nhìn qua một lượt Vô Ưu, không thể không thừa nhận cô có gương mặt xinh đẹp, cơ thể rất mịn màng lại còn mềm mại khiến ai chạm vào cũng phải nâng niu không dám chạm mạnh, rất sợ bị vỡ.
"Năm triệu? Cái giá cho một kẻ làm gái hèn hạ như em cũng quá châm trước rồi."
"Ha ha ha!" Vô Ưu khẽ cười rồi tiếp tục nói:
"Nếu là người khác thì tôi sẽ sẵn sàng ôm số tiền đấy và ngoan ngoãn leo lên giường chờ đợi. Nhưng với anh, cho dù chục triệu hay lên tới trăm triệu tôi cũng sẽ không lên giường với anh một lần nào nữa."
Âu Thiếu nhíu mày: "Em mới nói cái gì? Nói lại tôi nghe."
"Tôi nói còn chưa đủ rõ hay sao? Dục Âu Thiếu, xung quanh anh có rất nhiều phụ nữ vậy quanh, hà cớ gì cứ phải là tôi?"
"Em thì biết cái gì? Rốt cuộc em định chống đối tôi đến khi nào nữa hả?"
Âu Thiếu gằn giọng, bàn tay không an phận muốn lần mò xuống phía dưới nhưng bị Vô Ưu kẹp chân lại ngay lập tức.
"Anh muốn làm gì?"
"Làm gì sao?"
Âu thiếu đưa ánh mắt sắc lẹm lên nhìn Vô Ưu, bàn tay còn lại đưa lên cầm lấy chiếc cằm xinh xắn nhỏ bé của cô khẽ nâng, trầm thấp giọng.
"Đương nhiên là khiến em mang thai."
"Mang thai?" Lòng Vô Ưu trấn động một cái.
Rồi hoảng hốt lên tiếng chất vấn: "Anh đang nói cái quái gì vậy?"
"Tôi yêu em mà ba năm nay đều cấm d*ục. Thứ tôi muốn chính là em, chỉ cần em mang thai giọt máu của tôi, đến lúc đấy tôi xem em còn muốn chống đối tôi đến bao giờ?"
"Anh điên rồi sao? Đừng ép tôi, chúng ta đã kết thúc từ ba năm trước rồi."
Vô Ưu hất nhẹ tay anh ra khỏi cằm mình, cô kiên quyết không muốn dây dưa đến anh. Vì nếu như vậy em gái cô sẽ gặp nguy hiểm kể cả cô cũng không có chỗ để ở.
Mẹ của Âu Thiếu là một kẻ khó lường cực kỳ nguy hiểm, cô vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Đứa em gái bị bệnh suýt chết cần được cấp cứu nhưng bị bà ta cho người chặn lại ép cô phải làm theo thoả thuận rời xa anh.
Nếu không nghe lời, bà ta sẽ cho người âm thầm khiến em gái cô ra đi không một dấu vết, không ai nghi ngờ. Chính vì vậy mà cô dần xa lánh anh, thậm chí còn đã nói chia tay nhưng nào ngờ anh lại càng bám lấy cô hơn.
"Nói đi, em có nỗi khổ riêng đúng không? Chỉ cần em nói ra, tôi sẽ giúp em cho dù phải đánh đổi cả tính mạng này."
Trong đôi mắt oán trách lạnh lẽo của Âu Thiếu, sao lại có một chút buồn bã, mong chờ thế kia?
Nhưng nói ra thì có tác dụng gì? Cô mong anh sẽ chống đối lại mẹ mà chạy về phía cô sao? Hay đem cô đi cao chạy xa bay? Đến những nơi thuộc về hai người?
Càng nghĩ Vô Ưu lại càng cảm thấy nực cười. Cười cho số phận đưa đẩy đầy bất công này.
Vô Ưu nhìn Âu Thiếu, nhỏ giọng nhưng cũng đủ để anh nghe thấy.
"Không có nỗi khổ gì cả, ngay từ đầu tôi quen anh là vì tiền. Năm đó tôi đúng là ngu, sao không ôm tiền nhiều mà bỏ trốn thì đâu đến nỗi phải sống trong cái chỗ thấp kém này."
Sắc mặt Âu Thiếu bỗng biến sắc, câu nói tiếp theo của anh như chứa đựng sự tức giận đang cố kìm nén.
"Lại là tiền. Lục Vô Ưu, từ khi nào cái miệng của em lúc nào cũng tiền, mở ra là tiền. Em đê tiện lắm đấy, Vô Ưu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!