Chương 45: Quay về tôi sẽ cưới cô

Không biết từ khi nào Âu Thiếu có thể tìm ra chỗ này.

Phúc Minh đứng dậy, đang định nói gì đó nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Âu Thiếu thì cậu lại do dự ngập ngừng.

Đến cuối cùng vẫn là sự hèn nhát, không có dũng khí, cũng không có can đảm để bảo vệ Vô Ưu.

"Tôi không biết."

Phúc Minh hờ hững đáp lại.

Âu Thiếu chỉ liếc nhìn một cái rồi cũng không hỏi bất cứ câu gì, ra lệnh cho một tên vệ sĩ bên cạnh.

"Chuẩn bị thuyền, phải bắt bằng được cô ta về."

"Vâng."

"Rốt cuộc cậu ta làm sao có thể tìm được chỗ này?" Phúc Minh nhìn Âu Thiếu khó hiểu trong đầu.

Đó vẫn là một vấn đề khó có lời giải đáp.

Một lúc sau, chiếc thuyền lớn cũng đã đậu ngay trước mặt Âu Thiếu.

Phúc Minh muốn lên theo thì bị Âu Thiếu trừng mắt cản lại.

Cậu không can tâm, hai tay siết chặt nói lớn "Tôi cũng muốn đi."

Âu Thiếu cười khẩy, lạnh giọng đáp "Dám giúp cô ta bỏ trốn, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu."

Phúc Minh nhíu mày "Đừng quên tôi đã nói những gì với cậu. Nếu còn tiếp tục sử dụng cách thôi miên để nhớ lại thì cậu đừng hối hận."

"Tôi thế nào không cần cậu quan tâm, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Lục Vô Ưu."

Dứt lời, Âu Thiếu bước lên thuyền rồi cho người lái ra giữa biển, thấy anh đi xa. Phúc Minh vẫn cứ mãi đứng nhìn rồi thở dài một cách đau khổ, ánh mắt buồn rười rượi, nội tâm dằn xé không ngừng, miệng lẩm bẩm trách mắng.

"Âu Thiếu, cái tên ngu dốt nhà cậu. Tưởng có quyền thế là hay lắm sao? Cậu có đem lại hạnh phúc được cho cô ấy không? Nếu như không phải tôi phát hiện sớm, thì cậu đã sớm bị Thanh Ý dắt mũi giết chết Vô Ưu rồi. Đồ đần."

Chửi vậy thôi nhưng Phúc Minh vẫn không bỏ mặc Âu Thiếu và Vô Ưu, lần này cậu đã có quyết định của riêng mình. Cho dù có phải hi sinh cái mạng này thì nhất định cũng phải giúp anh khôi phục trí nhớ.

"Âu Thiếu, tôi giao cô ấy cho cậu chăm sóc. Đừng để cô ấy khóc nữa."

Rồi xoay người lặng lẽ rời đi. Phúc Minh đến là người dưng, đi cũng âm thầm không một ai biết. Cứ coi như đây là cái giá cần trả cho những tội lỗi xấu xa mà cậu đã gây ra. Là bản thân cậu nợ Vô Ưu.

Vừa đi Phúc Minh vừa ngẩng mặt lên trời, đôi mắt nhắm lại cùng với hàng lệ hối tiếc chảy ra, tiếng lòng cậu buồn bã cất lên. "Nếu như có kiếp sau, tôi có thể yêu em và làm chồng em được không? Vô Ưu?"

Mặc dù biết, đây chỉ là điều vô lý mà thôi.

Lúc này Vô Ưu vẫn không hề hay biết, phía sau mình còn có một chiếc thuyền khác đang néo theo. Người đàn ông thấy thế thì vẫn vô tư mà nói: "Ây da! Thật không ngờ trên biển khơi này còn có một con thuyền khác. Chà! Đẹp đấy nhỉ."

"Sao cơ?"

Vô Ưu đang đứng trước mũi tàu, đăm chiêu nhìn về phía trước, sau khi nghe câu nói của ông thì chợt giật mình quay lại.

Đúng là có một con thuyền đang đuổi đến với một tốc độ kinh người, Vô Ưu tròn mắt khiếp sợ nhận ra, người đàn ông mặc vest đen ấy đang đứng trước mũi thuyền chính là Âu Thiếu.

Vô Ưu hốt hoảng chạy vào trong, trán vã cả mồ hôi luống cuống thôi thúc ông ta.

"Mau…Mau chạy nhanh lên. Làm ơn…mau cho thuyền chạy nhanh lên."

Người lái thuyền vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt có chút khó chịu "Này cô gái, cái gì cũng phải từ từ chứ…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!