Chương 39: Cái giá quá đắt cho sự lựa chọn

Nước mắt cô rơi lã chã, ướp nhẹp cả gương mặt gầy gò nhỏ bé ấy, không phải cô sợ cái chết đang cận kề, mà là đang lo cho đứa nhỏ trong bụng. Cô chết rồi nó cũng sẽ chết theo.

Cô không muốn chuyện này xảy ra chút nào, cũng không muốn anh mang cái danh giết con ruột của chính mình.

"Xin…Xin lỗi!" Giọng nói bị bóp nghẹn, nhưng có lẽ đây cũng là lời mà cô có thể nói ra lúc này.

Âu Thiếu đột nhiên dừng lại, đôi mắt anh mở to nhìn người con gái đang bị bàn tay anh bóp cổ đến hấp hối.

Anh vội buông tay ra.

Vô Ưu như được giải thoát, ho lên mấy tiếng rồi hít lấy không khí một cách mạnh mẽ.

Còn chưa kịp để cô định thần lại, anh trừng mắt, dùng tay bóp chặt miệng cô đối diện với gương mặt đáng sợ của anh, giọng nói đay nghiến gằn lên từng chữ chất vấn:

"Lục Vô Ưu, đáng lẽ tôi nên giết chết cô ngay lúc đấy. Cô không chỉ hại Thanh Ý mà còn giết mẹ tôi, đến em gái ruột thịt của mình cô còn dám nhẫn tâm ra tay sát hại. Không việc gì mà cô không thể làm. Loại phụ nữ độc ác không có nhân tính như cô sao không để ông trời đánh chết cô đi."

Vô Ưu nghe không hiểu những gì anh nói, sao tự nhiên thành ra mọi tội lỗi đều là do cô gánh?

Đôi mắt vô tội nhìn Âu Thiếu một cách khó hiểu.

Anh lại trừng mắt lên quát. "Cất cái ánh mắt đấy đi."

Cô chợt giật mình né tránh, đôi mắt buồn bã đỏ hoe, sống mũi cay cay, cắn chặt răng không cho phép bản thân yếu đuối, không được phép rơi nước mắt nữa.

Âu Thiếu cười khẩy, buông lời đầy khó nghe, khinh bỉ.

"Sao vậy? Chắng phải cô giỏi biện minh cho bản thân lắm sao? Cái miệng của cô đâu rồi?"

Anh càng bóp chặt miệng cô hơn, làm gương mặt nhỏ bé khẽ nhăn lại.

Bóp như thế thì làm sao cô có thể trả lời anh được?

Càng chờ đợi, Âu Thiếu càng nóng giận mất kiên nhẫn khi không nhận được câu trả lời từ cô, giọng nói đầy thách thức.

"Được! Để tôi xem cô còn cứng miệng được đến khi nào?"

Âu Thiếu buông miệng Vô Ưu ra, cầm cổ tay cô kéo mạnh đi.

Một tiếng "Rầm."

Vô Ưu bị anh kéo mất đà mà ngã úp mặt xuống đất, cái chân bị bó bột cũng bị lộ ra.

Cô không dám kêu đau, nhẫn nhịn cắn chặt môi mà chịu đựng.

Âu Thiếu nhìn thấy cái chân của Vô Ưu thì càng mỉa mai "Đúng là quả báo không chừa một ai. Nghiệt của cô cho cái chân này là quá nhẹ rồi đấy."

Vô Ưu gượng cười, khó khăn lắm mới buông được vài lời để thanh minh cho bản thân.

"Tôi không hại Thanh Ý…cũng không giết mẹ anh…Em gái tôi …Là do anh…"

Âu Thiếu cười lạnh, nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét.

"Cô nghĩ là còn có thể lừa tôi bằng những câu nói vu khống trẻ con đấy sao? Lục Vô Ưu, não cô có bị vấn đề không?"

Vô Ưu siết chặt tay, khẳng định lại lời nói của cô một lần nữa khiến anh càng không tin mà nổi điên lên.

"Tôi không giết mẹ anh cũng chưa bao giờ hại Thanh Ý."

"Câm miệng lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!