Chương 38: Mở màn cho một bi kịch

Âu Thiếu tặc lưỡi, bày ra bộ mặt chán ghét rồi đứng phắt dậy, không nói thêm bất cứ lời nào mà lẳng lặng bước ra.

"Rốt cuộc là sai ở đâu?" Âu Thiếu thầm nghĩ khó hiểu trong đầu.

Vô Ưu nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt u sầu như muốn níu kéo, lời định nói ra nhưng lại nuốt ngược lại vào trong, đôi mắt trĩu nặng cúi xuống nhìn vào xa xăm.

Cô bật khóc, nhưng tiếng khóc không thành tiếng cũng đủ hiểu cô đã phải nhẫn nhịn, cam chịu tới mức nào, ngồi dưới đất co hai chân lên trước mặt ôm lấy đầu gối mà gục mặt xuống, thu mình vào một góc tường nhìn thật bị thương.

Ra đến bên ngoài, Âu Thiếu lập tức tới phòng của Thanh Ý, lúc này ả vừa nói chuyện với ai đấy nhưng anh nghe không rõ, ả vừa cúp máy thì anh mở cửa bước vào.

"Em đang nói chuyện với ai vậy?"

Thanh Ý thấy anh thì giật thót, lắp ba lắp bắp "Em…Em…" Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu ả, nhanh miệng nói:

"Em vừa nói chuyện với bác sĩ về tình hình của anh, họ nói anh chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ nhanh chóng bình phục."

Rồi chạy đến chỗ anh bám lấy tay anh mà nũng nịu, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, giọng nói ngọt ngào như một chiếc kẹo đường "Âu Thiếu…Hay là chúng ta…Kết hôn đi. Có được không?"

Âu Thiếu hơi bất ngờ, hạ giọng lưỡng lự mà từ chối khéo.

"Thanh Ý, hay là để anh hoàn tất công việc tang lễ của mẹ anh được không? Mẹ anh mới mất, chúng ta…"

"Hứ! Em không chịu đâu."

Thanh Ý nghe xong thì bực bội, ngắt ngang lời nói của anh, giận dỗi khoanh tay quay đi chỗ khác.

Âu Thiếu lắc đầu thở dài, nhưng vẫn nhỏ nhẹ đầy cưng chiều, vòng tay ôm Thanh Ý từ phía sau mà ấm áp: "Bảo bối! Ngoan, năm sau chúng ta kết hôn được không?"

"Cái gì? Năm sau sao?"

Thanh Ý lập tức quay lại đẩy anh ra nói một cách khó chịu "Em không chịu, chúng ta yêu nhau mấy năm rồi, không lẽ anh không cho em một danh phận sao?"

"Không phải…Anh…"

"Âu Thiếu, anh có yêu em không?"

"Đương nhiên là…" Nói đến đây anh liền dừng lại, đầu bắt đầu đau lên dữ dội, anh ôm đầu nhăn nhó khó chịu.

Thanh Ý thấy thế thì nhíu mày "Âu Thiếu, anh làm sao vậy?"

"Đầu anh…đầu anh…" Âu Thiếu thở dốc, nói không lời.

Những hình ảnh mờ nhạt cứ dần hiện lên trong đầu anh, người con gái với khuôn mặt không thể nhìn rõ, lẩm bẩm trong miệng.

"Ai vậy? Cô gái đó là ai? Sao anh lại có cảm giác quen thuộc như vậy?"

"Ai cơ?" Thanh Ý nhướng mày hỏi lại.

Nhưng ả cũng nhanh chóng nhận ra người mà anh muốn nhắc đến đó là Vô Ưu, thấy tình hình không ổn, sợ anh nhớ lại, ả lập tức dìu anh lên giường chấn an.

"Âu Thiếu, anh nghỉ ngơi đi, em gọi bác sĩ đến cho anh."

Âu Thiếu cũng ngoan ngoãn nghe theo, chẳng hiểu sao cứ mỗi lần ở bên Thanh Ý, anh lại không cảm nhận được cái gọi là tình yêu, đến nói yêu ả ta cũng cảm thấy ngượng miệng không thể nói lên lời.

Cơn đau quằn quại khiến anh hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.

"Âu Thiếu, Âu Thiếu."

Thanh Ý cố gắng lay người anh dậy nhưng anh cũng không phản ứng gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!