Ngay khi mệnh lệnh được đưa ra, còn chưa kịp làm gì Vô Ưu đột nhiên ngã xuống, toàn thân như không có sức sống, ý thức mơ hồ nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông kia mà trái tim bỗng đau nhói rồi dần ngất lịm đi.
Không biết là ngủ bao lâu, Vô Ưu dần tỉnh lại, thị lực cũng dần có biến triển tốt. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, đây là một nhà kho bị bỏ hoang, ngoài chiếc giường cũ kỹ thì chẳng có gì đáng giá.
"Sao mình lại ở đây?"
Cô cố nghĩ mãi vào thời gian khi ấy, rõ ràng đang ở trong bệnh viện, tại sao bây giờ bản thân lại ở chỗ này?
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, Vô Ưu ngoảnh đầu đưa mắt ra nhìn.
Là Thanh Ý và Âu Thiếu. Hai người họ đang khoác tay nhau nhìn thật xứng đôi, lòng cô lại dưng trào một cảm giác khó tả, một nỗi bất an trong lòng.
Chưa bao giờ bản thân cô lại nhìn người khác hạnh phúc mà đau lòng thế này.
Vô Ưu nhìn anh buồn bã, miệng mấp máy e dè.
"Âu Thiếu! Anh… còn đau không?"
Âu Thiếu không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn cô với cặp mắt đầy oán hận.
Cô cũng không dám hỏi thêm, đôi lông mày trĩu nặng, ánh mắt thoáng buồn tạo nên một không khí ngột ngạt và u sầu.
"Là em đưa cô ta tới đây. Anh không trách em chứ?"
Âu Thiếu thu lại ánh nhìn rồi thay vào là đôi mắt ấm áp nhìn Thanh Ý, khẽ đưa tay xoa tóc ả nói với giọng điệu đầy cưng chiều.
"Bảo bối của anh thích gì thì cứ làm, đối với loại phụ nữ độc ác này thì không cần nương tay."
"Âu Thiếu, anh thật tốt."
Thanh Ý khẽ liếc mắt nhìn cô cứ như cố ý để cô chứng kiến và nghe thấy hai người họ thân mật tình tứ thế nào.
Vô Ưu cũng không quan tâm, cô biết anh bây giờ đã mất trí nhớ, cho dù có thanh minh đi chăng nữa thì chắc gì anh đã tin.
Cứ tùy cơ mà ứng biến.
"Bảo bối! Em ra ngoài chờ anh một chút, anh có chuyện nói với cô ta."
"Không được, em muốn ở lại." Thanh Ý bám tay anh làm nũng.
"Ngoan! Lát anh tặng em một bất ngờ, chịu không?"
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
"Vậy em đi trước đây, anh không được đến gần cô ta. Đừng quên chính cô ta đã giết mẹ anh đấy."
"Được rồi! Mau đi đi."
Nói mãi thì Thanh Ý mới chịu rời đi.
Bây giờ trong căn phòng chỉ còn hai người, còn chưa kịp lên tiếng thì Vô Ưu đã nói phủ đầu.
"Tôi không giết mẹ anh."
Âu Thiếu không nói, anh đi lại đến gần người còn gái trước mặt, còn cô theo quán tính mà cứ bước lùi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!