[…]
Ba ngày sau.
Âu Thiếu ngồi trong văn phòng trên chiếc ghế da cao cấp, đôi mắt nhắm lại, tay vắt lên trán như đang suy nghĩ sâu xa về một cái gì đấy khó có lời giải thích.
"Tại sao lại chết? Rõ ràng mỗi ngày đều được kiểm tra máu cơ mà? Nếu như để Vô Ưu biết, cô ấy sẽ không chịu nổi cú sốc này mất. Đã hứa chăm sóc tốt cho Tình Minh vậy mà để xảy ra chuyện này. Hay là nói con bé đến giai đoạn cuối nên đã ra đi?"
Hoá ra ngay hôm đó, vì để làm Vô Ưu vui nên định đưa em gái đến gặp cô cho hai chị em gặp mặt nhau. Nhưng khi vừa đến đã nhìn thấy bịch máu không còn, nó hết sạch từ khi nào, lại gần thì thấy cơ thể con bé lạnh toát.
Anh bất giác không biết làm thế nào nên đã giấu Vô Ưu chuyện này và cho người âm thầm điều tra. Đúng thật trong suốt một tuần qua anh không hề chăm nom con bé, chẳng khác gì anh là người gián tiếp gây lên cái chết đau thương ấy.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên đã kéo anh quay lại thực tại.
"Thiếu Tổng, việc anh nhờ tôi điều tra đã có kết quả rồi."
Lâm Trĩ đi vào, trên tay còn cầm theo một bản báo cáo rồi đưa đến trước mặt anh.
Âu Thiếu cầm vào, đôi lông mày chau lại.
Lâm Trĩ tiếp tục nói: "Sau khi khám nghiệm tử thi. Trong người phu nhân phát hiện có một lượng thuốc nhỏ có thể gây tê liệt tứ chi trong thời gian ngắn. Còn nữa…"
Lâm Trĩ lấy tiếp ra trong người một tờ bản giấy khác đưa lên trước mặt anh rồi nói:
"Trên chiếc cốc có dấu vân tay của Thanh Ý, loại thuốc được tìm thấy trong nước cam."
Nghe tới đây, Âu Thiếu siết chặt tờ giấy trên tay, ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào tờ giấy kết quả.
"Điều tra địa chỉ bán loại thuốc này."
"Tôi đã điều tra ra rồi. Nó nằm ở khu ngoại ô cách chúng ta 15 cây số."
Âu Thiếu lập tức đứng dậy cầm giấy đi ra, khắp người toả ra sát khí, khuôn mặt đen xạm lại khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Vừa đi anh vừa nói: "Chuẩn bị xe đến đấy. Tôi muốn kiểm chứng một việc."
"Vâng!"
Sau khi anh vào trong xe, Thanh Ý đứng phía trên nhìn xuống, ả cắn móng tay sợ hãi, trán vã mồ hôi như tắm, trong lòng thấp lỏm lo lắng, bồn chồn đi qua đi lại trong phòng.
"Làm sao bây giờ, làm sao đây? Nếu như để Âu Thiếu tra ra kẻ mua là mình thì mình chết chắc."
Thì ra khi nãy Thanh Ý đã nghe trộm được toàn bộ hai người đã nói gì, ả chạy về phòng trước khi bị anh phát hiện.
Đang không biết phải làm thế nào, một ý nghĩ bất ngờ loé lên trong đầu ả.
"Có rồi."
Thanh Ý cười nhếch đắc ý, ánh mắt thâm độc rồi đi về phía cửa.
Một lúc sau Thanh Ý đã đi tới trước cửa phòng, ả khẽ mở cửa đi vào thì thấy Vô Ưu đang chơi đàn.
Ả đi tới trước mặt cô ngạo mạn lên tiếng "Vẫn còn tâm trạng để chơi đàn sao?"
Nghe thấy giọng của Thanh Ý, cô cũng chẳng hề để tâm, ngó lơ khiến ả tức tối không vòng vo tam quốc nữa.
"Lục Vô Ưu, cô không muốn gặp em gái mình sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!