Không khí bỗng chốc trở nên im lặng, chỉ còn tiếng kêu của chiếc đồng hồ nhỏ "Tích tắc, tích tắc."
"Vô Ưu, xin em… Cho anh một cơ hội. Có được không?"
Bất ngờ giọng của người đàn ông ấy vang lên đầy thống khổ, hối lỗi và ân hận.
Bây giờ anh chỉ muốn chuộc lại những lỗi lầm những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô. Tất cả mọi thứ mà anh chưa làm được gì hết trong suốt ba năm qua.
Anh ôm chặt cô trong lòng cứ như chỉ cần lơ là một chút, là cô sẽ biến mất mãi mãi.
"Anh nuôi… Anh sẽ nuôi nó. Em nói đứa nhỏ là con anh mà, đúng không? À không, anh sẽ nuôi hai mẹ con em."
Vô Ưu nghe nhưng cũng không trả lời, thất vọng về anh quá nhiều nên cũng chẳng dám tin anh một lần nữa, ấm ức mà nghẹn nức thành tiếng.
"Đừng khóc nữa, anh sai rồi. Anh sẽ không bao giờ để em khóc hay chịu khổ nữa đâu. Vô Ưu, anh yêu em. Đừng bỏ anh."
Cô vẫn im lặng không trả lời.
Làm sao cô có thể tha thứ cho những gì anh đã làm với cô, lăng mạ và sỉ nhục những vết thương cứa đến tận sâu đáy lòng thì làm sao có thể lành lại?
Người ta nói thời gian có thể chữa lành vết thương nhưng thực ra nó chẳng thể chữa lành được vết thương nào cả, nó đang chỉ muốn chúng ta chấp nhận rằng, những điều không muốn nó cũng đã xảy ra rồi và không thể thay đổi được…
Một trái tim mỏng manh được ví như một viên pha lê dễ vỡ, chỉ cần không được nâng niu, trân trọng thì bền đến mấy nó cũng sẽ xảy ra vết nứt rồi theo thời gian nó sẽ vỡ vụn không còn nguyên vẹn như ban đầu.
Biết cô vẫn còn hận mình, anh lặng lẽ buông cô ra rồi bước xuống giường.
Vô Ưu cảm thấy khó hiểu, đôi mắt hé mở muốn xem anh định làm gì.
Một tiếng "Xoảng."
Vô Ưu giật bắn mình mở to mắt ngồi dậy.
Anh cầm bình hoa đập xuống sàn khiến những mảnh vỡ bắn ra, không do dự mà quỳ hai đầu gối xuống, những khía cạnh nhọt lập tức đâm vào da thịt anh rỉ máu ra ngoài, khiến Vô Ưu tròn mắt hoảng hốt.
"Âu Thiếu, anh đang làm gì vậy? Mau đứng lên, anh quỳ lên đó làm gì?"
"Đến khi nào em cho tôi một cơ hội, chấp nhận lời xin lỗi và để tôi nuôi em và con."
Máu bắt đầu chảy ra từ hai đầu gối, lòng cô quặn thắt mà thương xót.
"Đứng lên, mau đứng lên."
"Tôi sẽ không đứng nếu em không chịu tha thứ cho tôi."
"Âu Thiếu, anh đừng có ấu trĩ như vậy có được không? Chúng ta đều lớn cả rồi đâu còn là con nít nữa? Mau đứng lên đi."
Âu Thiếu không đáp, nhất quyết không đứng lên.
Vô Ưu nhướng mày đến bất lực, thấy anh cứng đầu thì lập tức bước xuống giường, bước đi khó khăn đến trước mặt anh, nhỏ giọng dịu dàng.
"Đứng lên đi, máu chảy nhiều quá rồi."
"Em chưa tha thứ cho tôi!" Ánh mắt anh bỗng trở nên yếu đuối, mong chờ câu trả lời từ người con gái anh yêu trước mặt.
Dừng lại vài giây, ánh mắt Vô Ưu nghiêm nghị nhìn Âu Thiếu nói:
"Tôi không thể tha thứ cho anh. Nhưng tôi sẽ thử cho anh một cơ hội."
Nghe xong Âu Thiếu mừng rỡ ra mặt, ôm chặt lấy cô "Cảm ơn em, Vô Ưu. Cho dù là một chút cơ hội. Tôi nhất định cũng sẽ nắm bắt nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!