Chương 31: Sự thật dần hé lộ

"Dục Âu Thiếu, anh làm loạn đủ chưa? Đây là bệnh viện…"

Giọng nói lớn của Vô Ưu làm cả hai khựng lại, Âu Thiếu không nói câu nào, bá đạo đi tới chỗ cô nâng chiếc cằm nhỏ bé ấy lên trước mặt, trầm thấp giọng nhưng lại pha chút lời cảnh cáo.

"Chuyện ba năm trước tôi không truy cứu nữa. Cái chết của mẹ tôi, tôi cũng sẽ bỏ qua nếu em chịu ngoan ngoãn ở cạnh tôi. Em gái của em sẽ không phải sống trong bệnh tật nữa."

Phúc Minh thấy Vô Ưu bị anh bắt nạt thì đi tới đẩy anh ra, giơ tay ra bảo vệ cô, gắt gỏng khó chịu "Đừng đem mấy cái chuyện ấy ra ép buộc Vô Ưu."

Nhìn thấy người phụ nữ của mình được người đàn ông khác bảo vệ thì lại tỏ ra ghen ghét, một bình giấm chua nồng nặc.

"Vô Ưu. Em chọn đi. Hắn hay tôi?"

"Không phải anh đã từng nói không yêu tôi nữa sao? Bây giờ lại chạy tới đây làm loạn? Tôi không cần anh thương hại, tôi thà chấp nhận chết trong tù cũng không muốn quay trở về căn nhà địa ngục ấy một chút nào."

"Căn nhà địa ngục? Lục Vô Ưu, gan của em cũng không nhỏ đâu. Tôi nói không yêu em nữa chứ không có nghĩa là sẽ vứt bỏ em."

Đôi lông mày nhướng lên với vẻ khó chịu trước thái độ ngang ngược của anh.

"Sao lại có một con người vô lý như cậu chứ?" Phúc Minh nghe xong cũng không nhịn được mà lên tiếng.

"Vô lý sao?" Âu Thiếu bật cười khẩy.

"Tôi không thích ai ăn đồ thừa của tôi, như vậy là vô lý sao?"

"Cậu…"

Vô Ưu lập tức kéo tay Phúc Minh lại, sợ rằng cả hai lại xảy ra ẩu đả một lần nữa.

Hiểu ý của cô, Phúc Minh cho dù tức giận cũng phải kìm nén lại trong lòng, không chấp nhặn với một kẻ khùng điên như anh ngay lúc này.

"Âu Thiếu, anh muốn biết ba trước vì sao tôi bỏ rơi anh đúng không? Tôi nói, nhưng tin hay không đó là việc của anh."

Âu Thiếu nhíu mày hoài nghi "Năm lần bảy lượt em không nói. Tại sao bây giờ lại muốn nói? Em muốn bảo vệ hắn sao?"

"Tôi không bảo vệ ai hết. Âu Thiếu, năm đó tôi bị anh ép buộc đến hôn lễ. Tại sao anh không thắc mắc, biết bao nhiêu vệ sĩ canh gác như vậy mà tôi vẫn có thể chạy thoát một cách thuận lợi như vậy chứ?"

Nghe tới đây, Âu Thiếu cũng bắt đầu nghĩ lại. Đúng là vậy, một đám vệ sĩ như thế mà lại không canh chừng nổi một đứa con gái? Quả thực rất vô lý.

"Rốt cuộc em muốn nói cái gì?"

"Mẹ anh!"

"Mẹ tôi thì làm sao?"

"Bà ấy đã cho tôi tiền với điều kiện phải rời xa anh."

Nghe tới đây, Âu Thiếu càng khó chịu hơn "Và em đã nhận nó rồi cao chạy xa bay?"

Vô Ưu cười nhạt, khẽ lắc đầu.

"Thứ khiến tôi chấp nhận bỏ đi không phải tiền. Mà là…Em gái tôi. Con bé đâu có tội tình gì mà bị mẹ anh nhẫn tâm đuổi khỏi bệnh viện? Không cho bác sĩ chữa trị, không cho một bệnh viện nào chấp nhận em gái tôi, thậm trí còn muốn diệt cỏ tận gốc. Anh nghĩ tôi vào hộp đêm làm là do tôi muốn sao?"

Từng câu từng chữ như những vết thương được đào bới lại làm đau sót trái tim cô một lần nữa.

"Em đừng nghĩ mẹ tôi đã chết thì muốn nói gì thì nói." Âu Thiếu gằn giọng khó chịu.

"Tôi đã nói anh tin hay không đó là chuyện của anh. Nhưng nếu anh muốn xác thực thì vẫn còn một người đấy."

"Là ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!