Vô Ưu đưa tay lên sờ vết thương, cũng may không sâu lắm, cô cười nhạt khẽ nói:
"Rốt cuộc hai chị em tôi đã mắc nợ các người những gì? Để rồi phải rơi vào hoàn cảnh này?"
Thanh Ý dừng cười, ánh mắt mở trừng giơ con dao lọc giấy nhuốm máu lên trước mặt cô, nói với giọng điệu ghen ghét, căm hận.
"Nếu như không có cô, thì tôi và Âu Thiếu đã đến với nhau rồi. Chính vì sự có mặt của cô mới khiến trái tim anh ấy không có tôi nữa. Tất cả đều tại cô. Lục Vô Ưu, cô có ngày hôm nay là tự cô chọn lấy."
Càng nói Thanh Ý càng kích động, cầm dao trên tay như muốn đâm chết đối phương.
Vô Ưu nhướng mày "Người tôi nợ là Âu Thiếu, không phải cô."
"Vẫn còn mạnh miệng được sao? Lục Vô Ưu, chỉ cần một ngày tôi còn ở đây thì hai chị em cô đừng hòng yên ổn với Thanh Ý này."
Dứt lời, Thanh Ý xoay người hầm hực rời đi.
Một kẻ mưu mô xảo quyệt rõ ràng làm tổn thương người khác nhưng lại tỏ ra mình là người bị hại. Chỉ hai chữ thôi "Trơ trẽn."
Vô Ưu lúc này mới trút bỏ được vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài. Ai nói cô không biết đau?
Cô chậm rãi đứng lên, khập khệnh đi vào nhà vệ sinh rồi xả nước rửa đi vết thương nhuốm máu trên mặt, khuôn mặt phản chiếu trên gương nhìn thật bi thương.
Đôi mắt đoe hoe, nước mắt ướt đẫm những hàng mi, nét mặt buồn bã rồi lại bật khóc đau đến xé lòng.
Làm sao anh hiểu được những gì cô đã trải qua?
Cuộc sống giống như một hành trình của đời người muốn ta trải qua mọi đau thương, có những chuyện không cần giải thích, chỉ mình hiểu là đủ rồi.
Hai trái tim, hai con người cứ thế càng ngày càng xa cách.
Âu Thiếu từ lúc đấy không còn đến tìm cô cũng không còn quan tâm cô nữa.
Một tuần không ai quan tâm, không ai đem đồ ăn đến. Vô Ưu cứ như vậy bị giam cầm trong căn phòng lạnh lẽo cô đơn ấy, cứ như thể cô chưa bao giờ tồn tại.
Bụng cô đau lên quằn quại, nằm co người ôm bụng như một con sâu chiếu, cơ thể tiều tụy xanh xao đến đáng thương, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ vì đói.
Cô thế nào cũng được, nhưng đứa con trong bụng nó vô tội.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên.
Vô Ưu muốn nhìn ra cửa xem đó là ai, cũng đã một tuần rồi, tưởng họ sẽ mặc sống chết của cô chứ?
"Là anh phải không?" Lòng cô thầm nói.
Ánh nhìn mờ mờ dần hiện rõ khi người kia tiến gần tới.
Đó là Thanh Ý.
Lòng cô hụt hững, thất vọng đến khó nói.
Miệng cô mấp máy yếu ớt "Sao lại là cô?"
Thanh Ý không nói, ả đứng trước mặt cô, trên tay còn cầm một cốc gì đấy đổ vào tay cô.
"A A A A A!"
Tiếng hét chói tai vang lên đến thảm thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!