"Mọi chuyện tôi làm thì tôi chịu. Em gái tôi vô tội."
Nghe Vô Ưu nói, Âu Thiếu nhíu mày càng thêm phần tức giận.
"Vẫn còn có thể nghĩ tới người khác được sao? Được."
Anh buông tay ra khỏi miệng của cô, đôi mắt trừng lên đáng sợ vô cùng.
Không nói một lời nào rồi quay người rời đi.
Cho dù cô có bị đánh hay hành hạ tới chết cũng không sao, chỉ cần em gái được bình an thì mọi thứ cô làm đều xứng đáng.
Cứ ngỡ mọi thứ đã xong, nhưng vài phút sau thì anh đã quay trở lại, trên tay còn theo một nắm gì đấy rồi vứt xuống đất ngay trước mặt cô.
"Ăn hết nó. Tôi sẽ không động gì đến em gái cô, ngược lại còn chăm sóc cho đến cuối đời."
Cô nhìn xuống cái thứ đang vương dưới đất kia mà tá hoả kinh ngạc trong lòng.
"Đây không phải là đậu phộng sao?"
Thứ mà cô bị dị ứng từ khi sinh ra, chỉ cần ăn một chút thôi khắp người sẽ nổi mẩn đổ trở nên ngứa ngáy vô cùng khó chịu, nặng thì có thể chết.
Rõ ràng biết cô bị dị ứng cơ mà?
Anh ép cô ăn là muốn làm thử cô hay muốn giết chết cô?
"Còn trần trừ gì nữa? Vô Ưu! Cô sợ rồi sao?"
Cô cười nhạt "Sợ sao? Âu thiếu nếu tôi ăn chúng, anh sẽ không làm gì con bé đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì anh đừng nuốt lời."
Dứt lời, bàn tay nhỏ bé của cô với lấy một hạt đậu phộng, chậm rãi rồi cho vào miệng.
Vẻ bề ngoài tuy mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong nó đã sụp đổ mềm yếu đến tan nát. Trụ được đến bây giờ cũng chỉ vì một chấp niệm về đứa em gái của cô.
"Tôi ăn." Tiếng nói lí nhí trong cổ họng, chỉ đủ để anh nghe thấy.
Nhỏ bé đến lạnh buốt con tim.
Nhưng khi vừa đưa vào miệng thì bị Âu Thiếu lập tức dùng tay hất ra khiến đậu phộng trên tay cô văng ra đất.
Dù thế nào thì cô vẫn là người anh yêu, làm sao có thể đành lòng để cô bị thương.
Vô Ưu nhíu mày khó hiểu.
"Anh làm cái gì vậy?"
"Em vì người khác mà không cần cái mạng sao hả?" Âu Thiếu tức giận, mặt đanh lại đến đen xạm.
"Tôi bây giờ còn cái gì nữa? Một tên tội phạm giết người, anh không giết tôi cũng là phúc của tôi rồi. Mạng sống này tôi đổi lấy cuộc sống cho em gái tôi."
"Đừng có tự cho mình là cao thượng. Em vì người khác mà mạng không cần. Vậy còn tôi thì sao? Em có nghĩ đến cảm xúc của tôi bao giờ chưa?"
"Dục Âu Thiếu, tôi đã nói với anh là không còn yêu anh nữa. Tại sao anh không nghe? Anh cố chấp ép buộc tôi khiến tôi phải giết mẹ của anh. Như vậy đã hài lòng anh chưa?"
Cô vô tình hệt như một tảng băng lạnh lẽo khiến anh đau đến xé lòng. Từng câu cứ hoá thành những mũi kim mà lao đến đâm vào trái tim anh chảy ra những dòng máu nóng hổi, đau tận tâm can. Web đọc 𝓷ha𝓷h 𝐭ại [ 𝐭𝗋um𝐭𝗋 uye𝓷. 𝒱𝙽 ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!