Chương 27: Vừa thương vừa hận

Vô Ưu bất lực không thể phản kháng, cho dù biết là ả đứng sau thì đã sao? Ở trong cái căn nhà này thì làm gì có ai đứng về phía hai chị em cô?

Khoé miệng mấp mấy như định nói đấy thì bất chợt tiếng còi cảnh sát vang lên chói tai, âm thanh phát ra từ phía dưới tầng.

Vô Ưu trợn tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt không thể che giấu đi sự tức giận mà nhìn thắng vào đôi mắt nham hiểm của Thanh ý, lớn tiếng.

"Cô nói dối. Tại sao lại báo cảnh sát?"

Thanh Ý thấy bộ dạng này của Vô Ưu thì hả hê lắm, ả bật cười thành tiếng như một kẻ đã thắng tuyệt đối trong trò chơi này.

"Cô nói xem Vô Ưu? Cơ hội tốt thế này thì làm sao tôi có thể bỏ qua cho được."

Đáng lẽ ra cô phải nhận ra ngay từ đầu mới đúng, Thanh Ý vốn là kẻ nham hiểm khó lường, một kẻ đơn thuần an phận như cô thì sao có thể hiểu hết được?

Hiện tại bây giờ, trước mắt cứ gánh tội cho em gái, việc còn lại cứ để cảnh sát điều tra làm rõ. Cô không thể để em gái ngồi tù một cách oan ức như thế.

Nghĩ tới đây, Vô Ưu không màng tới lời nói của Thanh ý mà dùng sức đẩy mạnh ả ta ra mất đà ngã bệp xuống đất.

"Á!" Thanh Ý kêu lẻn một tiếng đau bất ngờ.

Ngay lúc này Vô Ưu cũng đã đi tới được chỗ con dao giết người kia, vội vàng cầm nó lên dùng vải áo lau sạch dấu vân tay trên đó, rồi dùng tay của bản thân cầm nắm liên tục.

Nét mặt hoảng hốt sợ hãi khi nghe thấy tiếng bước chân ngày một rõ hơn, không chỉ một mà là rất nhiều.

Có vẻ như đám cảnh sát đang đi lên đây.

Thanh Ý đứng im tại chỗ khó hiểu Vô Ưu đang làm cái gì mà cao giọng nói:

"Đừng có tốn công vô ích, cô chẳng làm được cái gì đâu?"

Mặc cho Thanh Ý cứ đứng nói, Vô Ưu chả mấy quan tâm chỉ tất bận với ý nghĩ vừa loé lên trong đầu.

Em gái cô còn nhỏ, tuyệt đối không thể để con bé vướng vào chuyện này được.

"Chị ơi!" Tình Minh kéo tay áo cô lại, đôi mắt rưng rưng nhìn chị gái mà đau lòng.

Vô Ưu buồn bã che đi ánh mắt đầy lo lắng, thay vào là một nụ cười hết sức khó coi, cố trấn an em gái."

"Chị xin lỗi. Tình Minh, chị sẽ không sao đâu."

Dứt lời, một giận đau nhói từ sau gáy Tình Mình khiến nó không kịp phản xạ khi bị cô đánh vào gáy ngất ngay tại chỗ.

Vô Ưu nhìn con bé trìu mến rồi ôm đặt xuống sàn nhà. Còn bản thân thì bứt một cọng tóc nhét vào tay bà Dục đã chết.

Cô làm như vậy là muốn cảnh sát đổ dồn vào nghi ngờ cô là nghi phạm lớn đầu tiên.

Tay cầm con dao nhuộm máu mà run rẩy, nuốt ực một miếng nước bọt như để trấn an tinh thần.

"Đứng im, không được nhúc nhích."

Một giọng nói đanh thép phát ra từ phía sau lưng Vô Ưu làm cô chợt giật thót nhưng trong lòng vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ.

Đưa ánh mắt nhìn đứa em gái đáng thương một cách dịu dàng, lẩm bẩm trong miệng.

"Như vậy cũng tốt."

Cô biết cảnh sát đã ập tới và không còn cách nào khác để bỏ trốn, mí mắt đột nhiên bỗng nặng trĩu như một thứ gì đó đang đè lên.

Bóng tối sắp bủa vây lấy toàn bộ ý thức của người con gái ấy. Toàn thân mất sức mà đổ oạch ra sàn nhà mà ngất lịm đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!