Thanh Ý đứng trước cửa phòng của Tình Minh
-em gái của Vô Ưu mà lòng căm hận không thôi.
Cũng không hiểu lý do vì sao Thanh Ý lại ghét hai chị em cô như vậy, hận không thể giết chết cả hai người. Đến người ả yêu nhất cũng bị cô cướp đi cả trái tim.
Ả không cản tâm, nhất định phải khiến hai chị em cô vĩnh viễn không thể sống yên ổn.
Thanh Ý đứng trước cửa nhưng ả không vào, một lúc sau thì xoay người bước đi để chuẩn bị cho một kế hoạch xấu xa.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều bận rộn cho tới hết một ngày.
Âu Thiếu vì cuộc họp quan trọng mà phải ra nước ngoài đến hôm sau mới có thể quay trở về.
Vô Ưu thì bị giam lỏng trong một căn phòng như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, khao khát thế giới tự do bên ngoài.
Trong nhà khi này chỉ có Thanh Ý và bà Dục.
Đêm hôm ấy, cũng là đêm để Thanh Ý thực hiện kế hoạch tàn độc của ả.
Tại căn phòng của bà Dục.
Bà ta đang ngồi trên ghế đối diện chiếc gương để thoa kem dưỡng da mà không hề biết Thanh Ý đang từ từ tiến đến với một ly nước cam đã pha sẵn.
"Bác gái!"
Tiếng gọi dịu nhẹ, nụ cười của Thanh Ý làm bà Dục giật thót mình quay lại.
"Trời đất con bé này, đi vào cũng phải tạo tiếng động chứ? Như ma vậy." Bà ta thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Con xin lỗi! Lần sau con sẽ chú ý hơn."
Rồi cười thật tươi nhưng ẩn sau nụ cười ấy là một suy nghĩ sự độc ác, xấu xa mà ả ta sắp làm ra "Sẽ không có lần sau nữa đâu."
Bà Dục mỉm cười hài lòng "Đúng là đứa trẻ ngoan."
"Dạ!.. À phải rồi! Con nghe nói nước cam rất tốt cho da nên đã đích thân làm cho bác một ly để đem lên cho bác."
Nói xong, Thanh ý liền đưa tới trước mặt bà Dục, mỉm cười giọng nói ôn nhu tiếp tục nói:
"Bác mau uống đi, cam tươi đích thân con chọn đấy."
"Được rồi, được rồi." bà Dục sung sướng không thể che giấu nổi mà cười tít mắt đưa tay đón lấy ly cam trên tay Thanh Ý.
"Lâu lắm mới được Thanh Ý nhà ta pha nước cam thế này, thì sao ta lỡ phụ lòng tốt của con bé được."
"Dạ!"
Nói xong, bà Dục không chút nghi ngờ mà đưa lên miệng uống.
Ánh mắt xấu xa của Thanh Ý cứ đứng nhìn ly nước cam từng chút, từng chút một chảy vào miệng bà, trôi qua phế quản cho tới khi hết sạch.
Ả nhếch mép cười khẩy, thầm nghĩ trong đầu "Nhanh thôi! Tôi sẽ có được tất cả."
Thấy bà Dục đã uống hết, nét mặt tươi cười của Thanh Ý cũng theo đó mà tắt lịm đi, lạnh lùng bước đến phía cửa rồi khoá trái lại.
Bà Dục lúc này vẫn chưa biết nguy hiểm đang đến gần, đưa đôi mắt khó hiểu hướng về Thanh Ý mà hỏi:
"Thanh Ý! Con có gì muốn nói với ta sao? Sao lại phải khoá cửa thần bí thế kia?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!