Chương 24: Thứ giết chết chúng ta là kỷ niệm

Đôi lông mày của Âu Thiếu hơi cau lại, anh không nói gì cả vẫn là cái khuôn mặt vô tình ấy, đứng như một con bù nhìn không cảm xúc.

Cảm giác thật bất lực khi phải nói đi nói lại cả ngàn lần nhưng anh không chịu hiểu.

Một người chỉ muốn tránh xa những cuộc tranh đấu vô nghĩa, sống một cuộc sống bình thường. Nhưng người kia thì ngược lại, vì sự ích kỷ của mình mà bất chấp kéo người ấy vào tận cùng của đau thương.

Anh vốn không hiểu tình yêu cần phải hi sinh, tự nguyện chứ không phải là ép buộc.

Cả hai cứ như vậy lại chìm vào không khí im lặng, cứ nhìn nhau và rồi chẳng nói lời nào.

"Nhìn em như vậy tôi cũng rất đau, em có biết không?" Tiếng lòng anh buồn bã cất lên.

Một tia buồn thấu lòng chợt loé lên rồi lại vụt tắt như một ngôi sao băng vụt qua.

Đôi mắt Vô Ưu bỗng trở nên lo lắng như vừa nhớ ra chuyện gì đấy, đang định lên tiếng thì Âu Thiếu như hiểu cô định nói gì mà trả lời luôn.

"Không cần phải lo. Tôi đã đón em gái của em về đây để tiện chăm sóc cho rồi."

Cặp mắt trợn tròn đầy thất kinh, giọng nói tỏ ra khó chịu "Ai cho anh tự ý quyết định như thế?"

"Em là vợ tôi, tôi có quyền lo cho em vợ thì đã là gì sai?" Anh thản nhiên trả lời.

Vô Ưu nhướng mày "Ai lại vợ anh?"

Âu Thiếu cười nhẹ "Bây giờ thì chưa, nhưng chỉ cần qua một tuần nữa thì chúng ta sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp."

Càng nói cô càng không hiểu rốt cuộc anh muốn nói cái gì.

Một ý nghĩ bỗng xoẹt qua đầu cô, hai mắt kinh ngạc nhìn anh mà nói:

"Anh muốn…"

"Phải." Anh như hiểu cô muốn nói gì mà trả lời ngay.

Vô Ưu bật cười khẩy thành tiếng mà nghẹn lòng quay đi không nói gì cả.

Âu Thiếu vẫn cái giọng vô cảm ấy tiếp tục nói:

"Tuần sau chúng ta sẽ làm lại đám cưới mà ba năm trước vẫn còn dang dở. Vô Ưu, tôi biết em chỉ còn em gái là người thân duy nhất, em tự lo liệu mà làm."

Vô Ưu im lặng không trả lời, đôi mắt ngờ ngệch nhìn xuống sàn nhà cứ như nhìn vào một khoảng không vô tận. Cô biết anh đang ám chỉ, nếu như không nghe lời em gái cô sẽ không biết đi về đâu nữa.

Tính mạng em gái đang nằm trong tay anh.

Vậy cũng tốt, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì việc gì anh chả đồng ý.

"Chỉ cần em lấy tôi. Em gái của em sẽ được chăm sóc đặc biệt nhất, em cũng có thể đi thăm bất cứ lúc nào."

"Được!" Câu trả lời nhẹ nhàng nhưng lại đau thấu lòng người.

Đây chẳng khác gì một cuộc trao đổi không hơn không kém.

Âu Thiếu hài lòng với câu trả lời, khoé miệng hơi cười vì vui sướng.

Nhưng vì để chắc chắn hơn, anh lấy trong túi một cái gì đấy nhìn như một cây bút mà tiến gần đến chỗ cô hơn.

Giơ nó lên trước mặt cô rồi như thần thần bí bí mà hỏi:

"Em biết đây là gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!