Chương 22: Anh thật nhẫn tâm

"Trả cho em con người dễ lừa của ngày xưa sao?"

Âu Thiếu hờ hững đáp lại.

Khoé miệng anh khẽ cong lên, nhìn cô cười nhạt.

"Vô Ưu, để tôi nói cho em. Những ngày qua tôi đã quá nhân nhượng để em tự do ngoài kia rồi. Bây giờ đã đến lúc đưa em về đúng nơi em cần về."

Cô nhướng mày không chịu khuất phục, thầm nghĩ trong đầu "Không được, mình tuyệt đối không thể ở đây."

Bất ngờ một ý tưởng loé sáng trong đầu cô. Ngay lập tức khuôn mặt trở nên nhăn nhó, ôm bụng mà kêu đau.

"Đau... đau quá...!"

Âu Thiếu nhướng mày nhìn cô với vẻ mặt hoài nghi, lên tiếng hỏi dò.

"Vô Ưu, em nghĩ tôi là trẻ lên ba dễ lừa đến thế sao?"

"Tôi... Tôi thật sự rất đau mà."

Càng nói, cô càng kêu đau ôm bụng mãnh liệt, khuôn mặt nhăn lại như trái nho khô. Bây giờ không tin cũng phải tin. Nếu như cô bị thật, há chẳng phải anh là người có lỗi sao?

"Tốt nhất em đừng giở trò với tôi."

Dứt lời, anh mở cửa sắt, cầm cánh tay kéo cô ra ngoài, ánh mắt nghi hoặc cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt chứa đầy tâm tư của cô mà lạnh giọng nói:

"Đau chỗ nào? Cởi ra tôi xem."

Vô Ưu cũng ngoan ngoãn làm theo nhưng đời nào lại dễ để anh phát hiện được.

Ngay khi anh đang nhìn về phía tay cô chỉ thì bất chợt cô vùng vẫy, đưa miệng cắn mạnh một miếng thật to vào tay anh khiến anh không kịp phòng bị mà kêu lên một tiếng.

"Á!"

Đôi mắt mở trừng nhìn Vô Ưu, như hận không thể đánh cô ngay lúc này.

"Ai cho em cái lá gan cắn tôi hả?" Âu Thiếu giận dữ quát lên.

Cô không sợ mà giật phăng tay ra khỏi bàn tay của anh rồi chạy một mạnh ra ngoài.

"Lục Vô Ưu."

Mặc cho anh có gọi to tên cô như thế nào thì cũng nhất quyết không quay lại. Trong đầu bây giờ chỉ còn nghĩ được một chữ, đó là "Chạy."

Thấy cô định chạy trốn khỏi anh môt lần nữa, sắc mặt anh bỗng chốc biến đổi đến đáng sợ, ánh mắt như muốn giết người đến nơi cứ nhìn chăm chăm vào cái bóng lưng nhỏ bé ấy.

Chợt khoé miệng nhoẻn cười đầy nham hiểm.

"Chạy sao? Em vẫn không biết điều một chút nào hết." Ánh mắt bất chợt loé lên một ý nghĩ thâm độc.

Âu thiếu cũng đuổi theo cô ngay sau đấy.

Vô Ưu vội vã chạy ra được khỏi căn hầm lạnh lẽo ấy, lo lắng và sợ hãi cứ không ngừng hiện lên trên gương mặt nhỏ bé ấy, mồ hôi vã ra như tắm.

Một căn hầm, ấy thế mà nó lại nằm ở lầu ba. Đang định đi xuống thì bắt gặp Thanh Ý, ả ta đang đi ra ngoài. Cô bất chợt khựng lại.

Nhưng cô lại quên béng nhất, trong căn nhà này vẫn còn một người nữa. Đó là Dục Âu Thiếu, cái giây phút trần trừ ấy đã tạo cơ hội cho anh đứng phía sau lưng cô từ khi nào.

Một cảm giác lạnh lẽo khiến người ta giật mình như có dòng điện chạy dọc sống lưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!