"Đau... đau quá đi mất." Liên tục là những suy nghĩ thầm than.
Gương mặt tái nhợt cùng với hơi thở ngày một yếu đi, cô cố gắng giữ tỉnh táo. Ngay lúc này chỉ biết đến duy nhất một việc là bảo vệ đứa nhỏ.
"Phu nhân nhà tao cho cơ hội lại còn không biết điều. Đúng là đáng đánh."
Vô Ưu tuy nghe thoáng qua miệng của một trong tên đó nói, nhưng cũng đoán ra ngay được là ai đã sai chúng đến.
Lòng cô càng uất hận, tay ôm chặt bụng, hằn sâu câu nói trong đầu mà tức giận "Tại sao các người không chịu buông tha cho tôi? Tôi hận các người."
Ngay khi tên kia định vung đòn cuối cùng thì bất chợt có ai đó đang đi đến.
"Này!" Tiếng một viên cảnh sát tuần tra gần đấy bất ngờ lớn tiếng gọi.
"Mấy người đang làm gì ở đó."
Nghe tiếng, cả bọn lập tức bỏ chạy.
Vô Ưu lúc này cơ thể đã kiệt quệ, run rẩy sợ hãi ôm chặt lấy bụng.
Viên cảnh sát đấy thấy chúng chạy thì cũng không đuổi theo mà cúi xuống gỡ cái bao chùm đầu cô ra.
"Này cô, cô có sao không?"
Nghe hỏi, Vô Ưu cố gắng gượng dậy như bám được bình cứu sinh mà siết chặt tay viên cảch sát, thều thào yếu ớt.
"Cứu... Cứu con tôi..."
Viên cảnh sát thấy thế thì cũng không do dự mà bế cô lên chạy ra ngoài đường và bắt xe đưa cô tới thẳng bệnh viện.
[...]
20 giờ 15 phút.
Khoa phụ sản.
Đứa bé vẫn không chết, có vẻ như sức sống mãnh liệt của nó quá kiên cường cứ như không một sức mạnh nào có thể ngăn cản nó ra đời để nhìn ngắm thế giới đẹp bên ngoài.
"Bác sĩ, cô gái nằm đây đâu rồi?"
"Tôi cũng không rõ, lúc nãy còn thấy ở đây cơ mà?"
Viên cảnh sát sau khi giúp cô làm giấy nhập viện quay lại thì không thấy cô đâu, liền hỏi y tá gần đấy nhưng cũng không biết cô đang ở đâu.
Lúc này, Vô Ưu đang ngồi trước cửa phòng bác sĩ nơi mà người ta tới để phá bỏ đi những sinh linh bé nhỏ.
Nhìn những cặp vợ chồng ra vào rồi ngồi kế bên cô, người vì không đủ kinh tế để sinh em bé, người thì do lỡ, người thì không đúng kế hoạch... Rất nhiều lý do.
Trong lòng cô hồi hộp, bồn chồn đảo liếc nhìn xung quanh rồi đưa tay chạm vào bụng mình xoa xoa đầy chua xót.
Bàn đầu có ý định sống chết bảo vệ đứa nhỏ này nhưng không hiểu vì sao bây giờ cô lại muốn phá bỏ nó.
"Lục Vô Ưu."
Nghe đọc đến tên, cô chợt giật thót mình ngó nghiêng xung quanh.
Một ý tá đứng ngay trước mặt cô, tay cầm một tờ giấy vẻ mặt có chút khó chịu.
"Cô là Lục Vô Ưu đúng không? Tôi gọi cô nãy giờ tại sao không trả lời?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!