Chương 19: Tôi xin các người đừng đánh

Bên ngoài bầu trời dần xế chiều, từng đoàn xe lần lượt chạy băng băng trên đường để trở về tổ ấm sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, đôi mắt Vô Ưu khẽ lay động dần tỉnh lại sau giấc ngủ mê, toàn thân yếu ớt đột nhiên cảm thấy không còn sức lực nữa.

"Mình làm sao thế này?" Cô lẩm bẩm trong miệng.

"Cẩn thận." Phúc Minh lên tiếng lo lắng.

Vô Ưu nhìn thấy Phúc Minh có chút khó hiểu.

Không biết cậu đứng ở đó từ bao giờ đã nhanh tay dìu đỡ cô ngồi dậy, ân cần nói tiếp:

"Cô còn đang rất yếu đấy, nằm nghỉ chút đi."

"Tôi bị sao vậy bác sĩ?"

"Đừng gọi xa lạ như vậy, cứ gọi tôi là Phúc Minh được rồi."

Vô Ưu sắc mặt khá nhợt nhạt khẽ gật đầu.

"Cô..." Phúc Minh ngập ngừng, có chút khó nói.

Vô Ưu nhíu mày khó hiểu mà rặn hỏi: "Anh định nói gì với tôi sao?"

Do dự một lúc, Phúc Minh cũng lên tiếng:

"Cô có thai rồi, cũng được hai tuần. Hồi sáng do quá kích động nên đã ảnh hưởng đến đứa nhỏ nhưng cứu kịp thời. Không sao nữa rồi."

Nghe cậu nói, đôi mắt bỗng mở to tròn đầy kinh ngạc nhìn bác sĩ Phúc Minh mà lắp bắp.

"Tôi... Tôi có thai sao?"

Phúc Minh gật đầu chắc nịch.

Vô Ưu gượng cười quay đi, ánh mắt loé lên những tia buồn bã, một cảm xúc khó lòng mà nói hết ra.

"Mang thai sao? Là lần đấy." Vô Ưu thầm nói trong lòng rồi lại nhoẻn cười đầy chế diễu.

Biết cô mang thai, lòng Phúc Minh cũng đang rối tung cả lên. Rõ ràng cô chưa có chồng vậy cái thai này ở đâu ra?

Cô chửa hoang sao?

Bất chợt Vô Ưu nhớ tới em gái, gạt bỏ mọi thứ muộn phiền khi nãy liền nói: "Em gái tôi thế nào rồi?"

Nhìn vào đôi mắt đáng thương ấy, Phúc Minh lại cảm thấy áy náy không dám đối diện vào thẳng mắt cô, né tránh mà trầm thấp giọng.

"Tình Minh đang nghỉ ngơi ở phòng hồi sức rồi."

Nghe cậu nói xong, Vô Ưu liền tức tốc muốn lao xuống giường thì bị Phúc Minh cản lại.

"Cô cũng cần được nghỉ ngơi. Không biết mấy ngày qua cô đã trải qua những gì nhưng cứ gượng ép như vậy mấy vết thương sẽ không mau lành được đâu."

Mặc kệ sự khuyên ngăn của Phúc Minh, cô vẫn nhất quyết đi đến phòng bệnh em gái.

Gạt bỏ tay cậu ra mà lạnh giọng. "Cảm ơn ý tốt của anh, tôi sẽ không sao."

Nhìn bóng dáng cô rời đi mà chỉ có thể bất lực mà nhìn, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng. Giọng nói đầy hối lỗi lẩm bẩm trong miệng.

"Vô Ưu, là tôi đã phụ sự kỳ vọng của hai chị em cô rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!