Chương 16: Lời cảnh cáo

"Em đang nói cứ như tôi là người mắc lỗi vậy. Vô Ưu, là chính em lựa chọn cái nghề dơ bẩn này, tôi chạy đến đây để cứu em là vì tôi không thích dùng chung phụ nữ, cũng không muốn những tên đàn ông khác chạm vào em từ giờ trở đi. Lúc trước em lên giường với bao nhiêu tôi đều có thể bỏ qua. Điều tôi quan tâm nhất chính là bây giờ. Em tuyệt đối không được lên giường với bất cứ ai khác ngoài tôi."

Vô Ưu bỗng chốc bật cười ngây dại thành tiếng trước những lời nói của Âu Thiếu, đôi môi vẫn cười nhưng đã ướt đẫm lệ từ khi nào.

"Phải rồi! Trong mắt anh, tôi là loại phụ nữ dơ bẩn cơ mà. Làm gì có tư cách để phân bua với anh."

Ánh mắt đau đến nhói lòng, cánh tay đẩy nhẹ người anh ra rồi toàn thân lê bước xuống giường, lững thững bước đến nhà tắm.

Âu Thiếu nhướng mày nhìn theo bóng dáng cô nhưng cũng không nói gì, trong phút chốc anh nhớ ra chuyện gì đấy mà lên tiếng hỏi:

"Hắn làm xong rồi sao?"

Vô Ưu nghe xong không đáp lại ngay, chỉ biết cúi xuống nhoẻn miệng cười chua chát.

Bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng vô dụng, dù gì tên khốn đấy cũng đã chạm vào được cô rồi cũng có nghĩa cô là một thứ dơ bẩn có muốn rửa cũng không thể rửa sạch.

Thôi thì cứ coi như là vậy đi.

Cô im lặng vài giây rồi hờ hững đáp lại.

"Ừ!"

Âu Thiếu nhíu mày có chút khó chịu dù biết kết quả nhưng trong lòng vẫn có một thứ cảm giác gì đấy không can tâm. Tay siết chặt thành hình nắm đấm lạnh giọng đáp lại.

"Vậy thì rửa cho sạch. Rửa sạch những chỗ đã bị lũ khốn đấy chạm vào đi."

Vô Ưu mím chặt môi, cố gắng ngăn lại không cho những giọt nước mắt rơi xuống. Nhất định phải tỏ ra mạnh mẽ, tự nhủ không cho phép bản thân khóc nữa.

Bước đi lê lết như một kẻ không có linh hồn từ từ đi vào trong, cơ thể tê dại đến bản thân cô còn cảm thấy mình dơ bẩn và ô uế tới mức nào nhưng đó chưa phải là tất cả. Người làm cô đau gấp vạn lần ấy chính là người mà cô đã từng yêu thương trao trọn cả con tim này.

"Rốt cuộc các người còn muốn tôi khổ đến mức nào nữa? Kiếp trước tôi đã mắc nợ các người sao?"

Từng dòng suy nghĩ uất ức cứ dần hiện lên trong đầu cô. Đôi mắt long lanh tràn ngập đau thương.

Nhìn thấy Vô Ưu đã vào trong, lúc này Âu Thiếu mới không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa mà nổi cơn tam bành đập vỡ, đạp đổ những thứ có thể ở trong căn phòng này.

Nhớ lại vài tiếng tiếng khi anh đang bận họp đối tác, một cú điện thoại gọi đến vừa hay khi anh ở trong nhà vệ sinh. Thấy số lạ anh vốn không định nghe nhưng lính tính mách bảo anh nhất định phải bắt máy. Do dự một lúc anh cũng bấm máy nghe.

Vừa nghe xong, sắc mặt anh tái lại xen lẫn nỗi lo lắng và tức giận.

Không cần biết buổi đối tác này quan trọng đến mức nào có liên quan đến cả vấn đề nhà họ Dục sau này hay không. Đối với anh, người phụ nữ anh yêu vẫn là quan trọng nhất.

Mất vinh quang, mất tiền có thể kiếm lại nhưng người yêu thì mãi mãi chỉ duy nhất có một.

Nghe tin cô bị ba người lạ kéo đi, anh lập tức phóng xe lao nhanh tới hộp đêm. Rặn hỏi một lúc thì một trong số đám khách biết ba tên đó là ai nên đã chỉ chỗ cho anh.

Nếu không, cho dù kiếm tận đến sáng cũng không biết Vô Ưu đang ở đâu.

Ngàn lần trong thâm tâm muốn bảo vệ cô, muốn yêu thương cô một lần nữa nhưng hết lần này đến lần khác anh vẫn không làm được, sự hận thù, oán tránh mãi mãi không thể nguôi.

Quay trở lại thực tại, Âu Thiếu tâm trạng vẫn không thuyên giảm. Bất chợt anh nhớ ra chuyện gì đấy mà cầm điện thoại quay số nói trong tức giận.

"Đưa bọn chúng lên đây."

Một lúc sau, ba tên đã dở trò đê hèn với Vô Ưu đã được đám vệ sĩ của anh đưa lên lại. Bọn chúng bị đánh thêm thảm, mặt mũi bầm dập lấm lem không dám ngước lên nhìn, cứ run rẩy quỳ gối co ro dưới chân Âu Thiếu.

Anh ngồi trên ghế, ánh mắt đầy sát khí như muốn giết chết đối phương, hắng giọng hỏi.

"Ai là chủ mưu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!