[...]
Hộp Đêm Thượng Lưu lúc 20 giờ 35 phút.
"Cậu có chắc là Âu Thiếu thường hay tới đây vào giờ này không?"
Thanh Ý kiêu ngạo, hai tay khoanh trước ngực đứng nhìn chăm chăm vào hộp đêm lạnh giọng hỏi.
Một tên mặc toàn đồ đen, đội một chiếc mũ chai che kín mặt bước chậm tới chỗ Thanh Ý nhoẻn miệng cười nham nhiểm.
"Chắc chắn, tôi làm việc xưa nay chưa bao giờ là thông tin sai."
"Được!"
Nói xong, Thanh Ý lấy trong túi một cái thẻ ATM đưa lên trước mặt gã rồi nói tiếp: "Bên trong là đầy đủ những gì anh cần."
Gã mặc đồ đen cũng nhếch cười rồi cầm lấy cái thẻ, lẳng lặng rời đi.
"Rốt cuộc anh ấy đến hộp đêm làm gì?" Sự khó hiểu trong đầu Thanh Ý lại hiện lên.
Đứng một lúc thì Thanh Ý bỗng tròn mắt kinh ngạc mà thốt lên cái tên "Lục Vô Ưu."
Ả không thể ngờ rằng Vô Ưu lại từ trong đấy đi ra, trên tay còn đang cầm một thứ gì đấy.
"Tại sao Lục Vô Ưu vẫn còn ở đây? Hộp đêm? Hoá ra là anh đã tìm thấy cô ta rồi sao?"
Hai tay Thanh Ý siết chặt, ánh mặt lộ rõ những tia lửa đầy hận thù, hận không thể giết chết đối phương.
Ả nghiến răng lẩm bẩm trong miệng. "Biết thế đã không để cô ta sống tới hôm nay.
Nói tới đây thì ả dừng lại, trong đầu lại hiện lên một âm mưu thâm độc, một kế hoạch đầy tâm cơ để hãm hại Vô Ưu.
Ả nhoẻn cười đắc ý. "Lục Vô Ưu, đừng trách tao. Không phải mày làm gái sao? Rồi đây, tao sẽ giúp mày có một kỷ niệm khó quên."
Sau khi dọn dẹp mấy đống đồ không cần thiết đem ra ngoài vứt, Vô Ưu lại trở về với công việc như thường ngày vẫn đàn ca với những bản nhạc tình du dưa càng làm cho không khí hộp đêm trở nên lãng mạn và u mê.
Mặc dù toàn thân vẫn còn thương tích nhưng cô vẫn phải cố gắng kiếm tiền để có thể rời khỏi nơi này.
"Ai nào là Lục Vô Ưu?"
Bất ngờ một tên cao to, ăn mặc cũng ra dáng trông rất lịch sự như những nhà kinh doanh đối tác cùng với hai người trợ lý phía sau đi vào.
Nghe có người tìm mình, trong lòng cô lại có cảm giác bất an vì từ trước đến nay những ai tìm cô cũng chẳng mấy tốt đẹp gì.
Vô Ưu định âm thầm thu dọn đàn của mình rời đi thì bị hắn nhìn trúng, lớn tiếng gọi lại.
"Đứng lại đấy."
Vô Ưu giật thót mình, mồ hôi vã ra như tắm.
Hắn cầm trên tay một tấm ảnh, ánh mắt hoài nghi dần bước đến chỗ cô.
Vài giây sau đã thấy hắn đứng ngay trước mặt, cầm hình lên nhìn rồi lại nhìn Vô Ưu, cô chỉ biết đứng như trời trồng, lo sợ mà siết chặt cây đàn trong tay.
"Cô chính là Lục Vô Ưu?"
"Không, tôi không phải." Vô Ưu lập tức né tránh không thừa nhận.
Nhưng làm sao qua nổi mắt hắn, bị hắn bóp chặt miệng mà đanh giọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!