Rời khỏi từ đường, hai cha con tới trấn nhỏ náo nhiệt.
Lý Đại Khí tới chỗ tiệm la mã nhìn quanh một chút, nói với Lý Diên Khánh:
- Khánh nhi, phụ thân còn có chút chuyện, tự con về trước đi! Lý Diên Khánh không lên tiếng, trầm mặc một lát, hắn đột nhiên hỏi:
- Phụ thân, có phải cha định trả bốn mươi quan tiền cho Lưu Thừa Hoằng lần nữa?
- Điều này…Khuôn mặt Lý Đại Khí đỏ bừng lên, sau nửa ngày mới lắp bắp nói:
- Tuy rằng con của hắn không bị cắn thương, không cần trả thêm tiền thuốc men gì, nhưng phụ thân đã viết phiếu nợ cho hắn, giấy trắng mực đen, chỉ sợ không tiện thay đổi.
- Nếu như ngày nào đó Lưu Thừa Hoằng hào hứng lên, lại ép phụ thân viết phiếu nợ một trăm quan tiền, giấy trắng mực đen, có phải phụ thân cũng phải trả cho hắn?
- Đương nhiên sẽ không, không có đạo lý này!
- Vậy năm mươi quan tiền này có đạo lý sao?
- Điều này… điều này…Lý Đại Khí bị con trai hỏi tới cứng họng, nói không ra lời. Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Năm mươi quan tiền này phụ thân có thể tìm Tộc trưởng phân xử, nếu như phụ sợ hãi Lưu Thừa Hoằng, vậy thì con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, phụ thân cũng đừng quan tâm chuyện này nữa, cũng càng không được hỏi mượn tiền người khác.
Lý Đại Khí cười khổ, trẻ con đúng là trẻ con, nói chuyện cũng ngây thơ như vậy, trẻ con sáu tuổi có thể giải quyết vấn đề gì?
Lúc này, một chỗ xe ba con lừa chậm rãi dừng lại trên con đường đối diện cửa vào tiệm la mã, một lão đầu khô quắt nhảy xuống, mặt nghiêm nghị, vắt một chiếc áo rách rưới lên vai, không có tinh thần đi vào tiệm. Đôi mắt Lý Đại khí sáng ngời, vội vàng nói với Lý Diên Khánh:
- Con nhanh trở về đi thôi!
Phụ thân hỏi một chút có xe lừa tới huyện thành hay không. Lý Diên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi:
- Phụ thân muốn tới hiệu sách trong huyện sao?
- Đương nhiên phải tới hiệu sách, con hỏi điều này làm gì?
Lý Diên Khánh lấy sách bản thảo đã dùng dây thừng đóng lại từ trong lòng ra, đưa cho phụ thân:
- Phụ thân đưa cái này cho ông chủ hiệu sách xem một chút, xem có thể khắc ra hay không.
- Đây là cái gì? Lý Đại Khí kinh ngạc tiếp nhận sách bản thảo.
- Chính là câu chuyện con kể cho Tiểu Thanh Nhi, con luyện chữ liền ghi nó ra, nói không chừng cũng có thể bán sách lấy tiền.
- Thật là đứa nhỏ khờ! Lý Đại Khí buồn cười trong lòng, nhưng gã không muốn để con trai thất vọng, liền nhét sách bản thảo vào trong ngực:
- Được rồi!
Ta sẽ hỏi La chưởng quỹ, con ở nhà đọc sách cho tốt, khoa cữ cũng không dễ dàng thi đậu như vậy.
- Lại tới nữa! Con đã biết rồi.
Lý Đại Khí lại dặn dò con trai vài câu, liền vội vàng chạy tới tiệm la ngựa, gã biết Trưỡng lão yên đánh xe lừa vừa rồi, xem có thể ngồi chuyến xe lừa hàng của lão thuận đường tới huyện thành hay không.
Lý Diên Khánh một mình chẳng mục tiêu đi trên đường cái trong thị trấn, nghèo khó và cừu hận giống như hai hòn đá nặng trịch đè ép trong lòng hắn. Hắn hoàn toàn có thể dựa vào tài trí của mình chậm rãi cải thiện gia cảnh nghèo khó.
Ví dụ như hắn viết câu chuyện Tây Du Ký ra, lại để cho phụ thân hắn khắc sách.
Bản khắc in được, xuất bản kiếm tiền, đây là biện pháp không tệ, cũng thích hợp với năng khiếu của phụ thân hắn.
Thậm chí hắn còn có thể dùng biện pháp thô sơ làm một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày bán cho thương nhân, như diêm hay nhang muỗi các loại, cũng có thể kiếm được một chút tiền nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!