Lý Diên Khánh lập tức thích Đại quản gia khéo hiểu lòng người này.
Hắn sợ Tộc trưởng hoài nghi tối qua mình báo thù Lưu Thừa Hoằng, cho nên không dám nhắc tới chuyện mười quan tiền kia, không nghĩ tới Dương Đại quản gia này lại là người có lòng, dĩ nhiên trả lại mười quan tiền này. Khó trách có thể lên làm Đại quản gia, quả nhiên là người thông minh lanh lợi.
Lý Diên Khánh vội vàng cảm ơn ý tốt của Dương Đại quanr gia.
Dương Đại quản gia cười ha ha, lại sai người mang tới một túi gạo và mấy cân thịt:
- Đây là lão gia nhà ta tặng cho ngươi, đúng rồi, còn có hai cái này. Dương quản gia lấy một tấm giấy ố vàng từ trong lòng ra:
- Đây là phiếu nợ phụ thân ngươi viết cho lão gia nhà ta năm đó, lão gia để ta cùng đưa lại cho ngươi. Lý Diên Khánh nhận phiếu nợ, chần chờ một chút hỏi:
- Đại quản gia, hẳn là còn những thứ khác? Dương quản gia nhìn sang hai bên, liền kéo Lý Diên Khánh qua một bên thấp giọng nói:
- Còn có chút tiền, lão gia lo lắng ngươi ở một mình, trong nhà không an toàn, chờ sau khi cha ngươi trở về sẽ đưa cho hắn.
Khánh ca nhi cứ yên tâm đi!
Lão gia đã đáp ứng, sẽ không nuốt lời.
- Có chừng bao nhiêu? Dương quản gia suy nghĩ một chút nói:
- Cha ngươi chăm ngựa tại Lý phủ, đã nói mỗi ngày năm mươi văn tiền, mỗi tháng là hai quan tiền, trong đó một quan tiền trả nợ, một quan tiền còn lại mang về nhà.
Một năm mười hai xâu, bốn năm là bốn mươi tám quan tiền, lần này lão gia chuẩn bị bù cho cha ngươi năm mươi quan tiền.
Tiền tệ triều Tống, một quan tiền bình thường đều là bảy trăm bảy mươi văn, điều này Lý Diên Khánh cũng biết, thế nhưng tiền công mỗi tháng của phụ thân chỉ có hai quan tiền, như vậy cũng quá ít rồi. Dương quản gia cũng hơi xấu hổ, vội vàng giải thích:
- Ngươi cũng biết thân thể của cha ngươi, thật ra hắn cũng không chăm sóc ngựa ở Lý phủ, mỗi ngày chỉ làm việc cắt cỏ, mã phu thực sự mỗi tháng cũng chỉ bốn quan tiền.
- Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, khiến Dương quản gia phí tâm rồi!
- Không sao! Không sao!
Đúng rồi, Khánh ca nhi nói một chút, căn phòng này cần họ làm thế nào?
- Tộc trưởng không dặn dò sao? Lý Diên Khánh dò hỏi.
- Tộc trưởng dặn dò tương đối mập mờ, ta lại muốn hỏi ý tứ của Khánh ca nhi một chút.
Mặc dù lúc trước gia cảnh của Lý Diên Khánh cũng bần hàn, nhưng cũng không đến nỗi ở trong nhà đất thế này.
Không nói bốn vách tường rỉ nước, trong nhà một năm bốn mùa âm u ẩm thấp, cực kỳ có hại cho thân thể, tuổi thọ của người nghèo khổ không dài cũng liên quan trực tiếp với điều kiện sống khắc nghiệt. Hiếm khi có cơ hội lần này, hắn nhất định phải hoàn toàn thay đổi điều kiện sống cho phụ thân.
Lý Diên Khánh liền chỉ một căn phòng:
- Khoảng thời gian trước trời mưa, trong phòng rỉ nước khắp nơi, tường cũng sắp sập rồi, nếu không chúng làm đơn giản một chút, dùng gạch xanh xây lại ba căn phòng khác đi! Dương quản gia giật nảy mình, cái này còn gọi đơn giản sao, đây chính là xây dựng lại!
Dĩ nhiên còn muốn dùng gạch xanh, tiểu tử thối này còn xấu bụng hơn lão gia nha!
- Việc này… việc này…Lý Diên Khánh liếc gã một cái, thấy mặt gã tràn ngập ngượng nghịu, liền lấy lui làm tiến, thản nhiên nói:
- Nếu như Đại quản gia ngại phiền phức, thôi vậy, hôm nào ta đi cảm tạ thiện ý của Tộc trưởng.
Dương quản gia theo lão gia ba mươi năm, thực sự hiểu gã rất rõ, thứ ăn vào tuyệt đối sẽ không phun ra, lần này không chỉ miễn đi năm trăm quan tiền nợ của Lý Đại Khí, còn bù lại toàn bộ tiền công lúc trước, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, đủ thấy lão gia coi trọng đứa nhỏ này, chẳng lẽ thực sự giống lời đồn trong phủ, đứa nhỏ này được đại tổ nhập thân sao?
Dương quản gia nghĩ tới dù sao xây dựng từ đường cũng cần mua gạch xanh, mấy căn phòng nhỏ này cũng dùng không bao nhiêu, coi như cùng xây dựng, gã liền gật đầu nói với Lý Diên Khánh:
- Lão gia để cho ta sửa chữa lại phòng ở, Khánh ca nhi đã muốn xây dựng lại, vậy ta liền cả gan đáp ứng thay lão gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!