Chương 12: (Vô Đề)

Lý Văn Hữu và Lý Đại Quang vừa đi, Hồ đại nương mang theo Thanh nhi vội vàng tiến vào sân.

- Khánh nhi, ta nghe nói một chuyện, tối qua ngươi lập công lớn ở từ đường, có thật hay không?

- Tổ nương, từ đường là cái gì? Thanh nhi còn gấp hơn tổ mẫu của nàng, vội vàng kéo vạt áo tổ mẫu hỏi.

Lý Diên Khánh ngồi xuống cười tủm tỉm nói với nàng:

- Thanh nhi, từ đường là chỗ thắp hương đặt cống phẩm, lúc lễ mừng năm mới phải dập đầu, trong nhà ai cũng có!

- Có phải chỗ đặt bài vị không?

- Đúng, chính là chỗ đó, đặt bài vị của rất nhiều người ở một chỗ, liền gọi từ đường.

Thanh nhi vỗ tay cười nói:

- Ta đã biết, nhất định có rất nhiều đồ ăn ngon, chiếc bánh mà Nhị ca ca cho ta ăn có phải lấy từ trong từ đường hay không? Sau lưng Lý Diên Khánh lập tức đổ mồ hôi, tiểu nha đầu này nói ra chân tướng rồi. Hắn vội vàng giải thích:

- Không phải, bánh kia là cha ta mua ở lão gia gia râu bạc tại huyện thành, ta đặc biệt lưu lại cho ngươi một chiếc. Hồ đại nương cũng hiểu được, hôm nay Tộc trưởng tới nơi này, chắc chắn là vì tối qua Khánh nhi lập công rồi.

- Khánh nhi, có cần gọi cha ngươi trở lại không?

- Việc này cũng không cần thiết.

Đại nương, ta có chuyện muốn thương lượng với ngài. Hồ đại nương sờ đầu hắn cười nói:

- Nói đi! Xem đại nương có thể giúp ngươi điều gì?

- Đại nương, Tộc trưởng muốn xây dựng phòng ở cho nhà chúng ta, ta có thể mượn phòng tây nhà đại nương ở vài ngày hay không?

Nhà Hồ đại nương lớn hơn nhà Lý Diên Khánh không ít, gia đình ba người của con trai ở tại chính phòng, một mình Hồ đại nương ở phòng đông, phòng tây để trống, chất một số vật linh tinh. Hồ đại nương rất ngạc nhiên trong lòng, Tộc trưởng lại muốn xây dựng nhà cho Đại Khí.

Đứa nhỏ này có tiền đồ hơn cha hắn nhiều, nàng cười gật đầu:

- Ta trở về cùng mẹ Thanh nhi thu dọn một chút, cháu hãy chuyển qua đi! Lúc này, có người ở ngoài cửa hỏi:

- Đại Khí có nhà không? Lý Diên Khánh sững sờ, đây là ai vậy? Cửa viện mở ra, một nam tử khoảng hơn ba mươi vươn đầu vào cười nói:

- Khánh ca nhi, cha ngươi ở nhà không? Lý Diên Khánh không biết người này, nhưng Hồ đại nương lại biết gã, liền khách khí cười nói:

- Hóa ra là Bảo Chính là, Đại Khí tới huyện thành rồi, trong nhà chỉ có một mình Khánh nhi. Hồ đại nương gọi gã là Bảo Chính, Lý Diên Khánh lập tức biết được gã là ai rồi.

Người này gọi là Lý Chân, là Bảo Chính thôn Lý Văn, cũng là tộc nhân Lý thị, chỉ là huyết thông xa hơn một chút, phụ thân thường nhắc tới gã, nhưng giọng điệu không tốt, có đôi khi còn hận nghiến răng nghiến lợi.

- Lý Bảo Chính tìm cha ta có chuyện gì sao?

Lý Chân đương nhiên biết rõ Lý Đại Khí tới huyện thành rồi, chỉ là lấy cớ mà thôi, trên thực tế gã tới tìm Lý Diên Khánh.

- Khánh ca nhi, cha ngươi không ở nhà cũng không sao, nói với ngươi kỳ thực cũng giống nhau. Lý Chân liếc Hồ đại nương, Hồ đại nương liền biết đầu dắt Thanh nhi rời đi.

Lý Diên Khánh cũng biết rõ trong lòng, quan thôn chưa bao giờ đến cửa này hôm nay đại giá quang lâm, chắc chắn là vì chuyện tối hôm qua.

- Băng ghế này Tộc trưởng vừa ngồi, Lý Bảo Chính ngồi xuống nói chuyện đi! Lý Diên Khánh chuyển ghế qua cho gã.

Lý Chân có vẻ hơi căng thẳng, trong mắt có một loại lo lắng không che giấu được, gã khoát tay:

- Ngươi ngồi đi! Ta không ngồi đâu. Lý Diên Khánh ngồi xuống, kỳ quái nhìn gã, trong lòng nghĩ thầm:

"Chẳng lẽ hắn cũng muốn mời mình làm đại thần?"Lý Chân xoa tay, sau nửa ngày mới ấp úng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!