Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
"Có chuyện gì thế?"
Đàm Quang Huy liếc nhìn Lương Xuyên vừa tự tiện bước vào trong nhà.
Khi nãy, cậu ta là ông chủ tiệm bán đồ chơi người lớn thân thiện, ôn hòa. Hiện tại, có lẽ do ánh đèn nên vẻ mặt cậu ta hơi âm trầm.
"Tôi muốn hỏi cậu một vài chuyện." Lương Xuyên chỉ tay về phía ông lão: "Ông nội của cậu tên gì?"
"Đàm Gia Tài." Cậu thanh niên trả lời.
"Được, cảm ơn nhé. Phải rồi, tượng sáp nặn khéo đấy."
"Cảm ơn." Cậu thanh niên quay đầu, tiếp tục thay áo cho bà nội mình.
Đây là áo liệm mới mà Lương Xuyên vừa giao đến, là món đồ mà bà nội của cậu ta rất thích.
Lương Xuyên chuẩn bị về, nhưng ngay khi bước đến cửa tiệm bỗng nghe có người gọi lại từ phía sau.
"Anh gì ơi."
Chắc là cậu thanh niên kia. Cậu ta đi ra, còn đi rất nhanh. Trong quá trình này, Lương Xuyên nghe thấy âm thanh kim loại vang lên thật khẽ, có lẽ do cậu ta tiện tay cầm lấy trong lúc bước tới.
Có thể khi mình vừa quay lại thì sẽ có thứ gì đó nện vào ngay ót mình,
Mình sẽ hôn mê ngay lập tức, sau đó cũng đi đời nhà ma luôn.
Nhưng Lương Xuyên không chạy ra ngoài mà đứng lại...
Hắn không quay đầu, nhưng cũng không đi tiếp.
Con người là động vật có tình cảm. Khi một người kích động, kẻ đó sẽ trở nên rất đáng sợ, nhưng cũng rất yếu ớt. Nó có thể là một con cọp chuẩn bị ăn thịt người, hoặc là một chú mèo xù lông chờ người an ủi.
"Thời tiết lúc này lạ lắm, ban ngày thì nóng, đến tối lại lạnh." Lương Xuyên nói.
Cậu ta im lặng một hồi, đứng ngay sau lưng Lương Xuyên.
Mỗi người đều có bí mật riêng tư. Chỉ là, bí mật của một vài người rất đơn giản, trong khi nhóm người còn lại luôn ấp ủ những bí mật sâu xa. Một khi chúng bị vạch trần, kẻ đó sẽ gặp một cú sốc rất lớn.
"Ngồi uống ly nước rồi hẵng đi, phiền anh đi chuyến này." Đàm Quang Huy nói.
Lương Xuyên gật đầu, xoay người lại. Cậu thanh niên kia đứng cách lưng hắn không đến nửa mét, tay trái giấu sau lưng.
Lương Xuyên chủ động bước đến ngồi xuống chiếc ghế ban nãy. Chủ nhà đi tới quầy rồi rót nước, nhưng có lẽ là cất một món đồ nào đó rồi mới mang hai ly nước ra.
"Trước kia anh cũng hay đến mấy pphòng trưng bày tượng sáp." Lương Xuyên uống một hớp.
"Nhiều người sợ chúng lắm." Đàm Quang Huy ngồi đối diện Lương Xuyên: "Nghĩ nó là thứ kinh khủng lắm."
"Cái này cũng bình thường mà. Thật ra thì không riêng gì tượng sáp, mà tất cả những vật có vẻ ngoài giống với con người đều có thể làm con người sợ hãi và bài xích theo bản năng."
Cũng do mô phỏng quá giống khiến người ta không thể phân biệt được là thật hay giả, từ đó dẫn đến bất an. Nếu nặn xấu, mọi người không sợ vì biết đó là giả. Nhưng nếu làm quá giống, đến một mức độ nhất định, có khi người ta chẳng biết nó là thật hay giả, xem người thật là thứ giả tạo, lại nghĩ cái giả tạo ấy là một người thật, thế mới đáng sợ.
Một trường hợp khác là ngoại hình của bệnh nhân lại tương đồng với vẻ quái dị của xác chết trong ánh mắt của người nhìn. Từ đó dẫn đến việc nảy sinh nỗi sợ hãi và cảm xúc thay đổi mạnh mẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!