Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
Lương Xuyên ngồi đối diện với cậu bé, cách một cái bàn. Hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ; đây là loại bàn cố định vào mặt đất nên không thể bị xê dịch.
Thật ra, những đồ dùng tại trại tạm giam và nhà tù đều có thiết kế đặc biệt như thế này.
Ví dụ như, bàn chải đánh răng mà phạm nhân dùng đều là loại ngắn, nhỏ. Trước kia, có khá nhiều phạm nhân trong nhà tù Hongkong dùng răng cà nhọn nó hoặc mài bén thìa canh để làm vũ khí.
Ít ra, chuyện như thế không còn xảy ra nữa.
Dĩ nhiên, đây cũng nhờ vào bài học và kinh nghiệm tích lũy qua nhiều năm nay. Dù gì cũng từng có nhiều chuyện khó tin xảy ra tại nơi này mà.
Tôn Hiểu Cường ngồi đối diện Lương Xuyên.
Nó bị còng tay. Vụ án giết mẹ đã xảy ra cách đây nửa năm, nên thằng nhóc này trông có vẻ già dặn hơn hình ảnh trong video mà Lương Xuyên từng xem.
Ban đầu, nó chỉ mới 16 tuổi, giờ hẳn là 17 rồi.
Đang tuổi trai tráng, nên thể hình nó cao to hơn trước khá nhiều.
Đối mặt với Lương Xuyên, Tôn Hiểu Cường tỏ vẻ khá khó chịu. Nét mặt của nó không được tự nhiên. Khi bị quản ngục đưa đến chỗ ngồi, thân thể nó né hẳn về sau theo bản năng, cố đẩy chiếc ghế dán chặt sau lưng tránh khỏi Lương Xuyên càng xa càng tốt.
Thái độ này… Nó sợ mình, Lương Xuyên khẳng định.
Tôn Hiểu Cường không hỏi lý do vì sao Lương Xuyên muốn gặp mình.
Lương Xuyên cũng không vội vã hỏi han Tôn Hiểu Cường.
Hai người chỉ ngồi như thế.
Thật ra thì Lương Xuyên không cần hỏi cũng đã hiểu rõ thông qua việc quan sát nãy giờ.
Ngoài ô cửa kính, anh Trần nhìn Ngô Đại Hải bằng ánh mắt khó hiểu.
Ngô Đại Hải nhún vai, mời một điếu thuốc.
Anh Trần lắc đầu, nói:
"Không được hút ở đây."
Thời gian thăm tù có hạn, 5 phút cứ trôi qua như thế. Lương Xuyên chuyển tư thế ngồi cho thoải mái hơn, cũng là để mình trông hiền lành hơn nữa.
Nhưng động tác của Lương Xuyên lại dọa Tôn Hiểu Cường phát run, mặt mày tái đi.
"Thường ngày cậu cũng sợ người sống đến vậy à?" Lương Xuyên mỉm cười.
Tôi không sợ người. Tôi Hiểu Cường mấp máy. Sau đó, nó liều lĩnh nhìn Lương Xuyên. Bởi vì nó muốn nói một câu nữa, nhưng chẳng dám mở lời.
Tôi không sợ người,
Nhưng tôi sợ anh,
Vì anh... không phải con người.
"Tôi từng xem qua đoạn ghi hình quá trình chữa trị của cậu. Ông ta gọi là bác sĩ Từ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!