Chương 27: Vì sao, vì sao, vì sao?

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

"Bác sĩ, thế nào? Thế nào rồi?"

Ngô Đại Hải còn đang mặc bộ đồ bệnh nhân trên người, trông thấy bác sĩ đi ra thì lập tức xông lên hỏi.

Bàn tay mập mạp của anh nắm lấy bả vai bác sĩ mà lay, khiến vị bác sĩ già gầy yếu xấp xỉ sáu mươi này lảo đảo.

Không trách anh Ngô mập lo lắng như vậy được.

Anh đã biết đại khái tình hình vừa rồi, không kể quan hệ thân thiết với Lương Xuyên thì nguyên do chính mà hắn gặp phải tập kích này cũng chính là vì bị vạ lây từ chuyện của mình.

Ngô Đại Hải hận không thể nằm trong phòng cấp cứu kia, còn hơn là phải đứng ngoài này không ngừng áy náy như hiện giờ.

"Tình huống bệnh nhân không tốt cho lắm. Vết thương sau lưng rất nghiêm trọng, lại còn mất máu quá nhiều. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giữ lại mạng sống cho cậu ta, nhưng mà..."

Nhưng gì?

Ngô Đại Hải kêu lên:

"Nhưng mà cái gì? Bác sĩ, chú không thể nói thẳng một lèo ra hết hay sao?"

"Nhưng mà có lẽ trên hung khí kia còn bôi thêm một thứ gây tê liệt gì đó, cụ thể là gì thì chúng tôi còn chưa phân tích ra. Thứ đó đã ngấm vào trong người bệnh nhân. Theo tình huống bây giờ, nếu may mắn thì có lẽ một hai ngày nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại được.

Còn như không may... có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.Vĩnh viễn không tỉnh lại được?

"Ngô Đại Hải ngây ngẩn cả người,"Biến thành người thực vật?"

Bác sĩ gật đầu, sau đó dặn dò cô y tá bên cạnh vài câu rồi rời đi. Ông cũng biết anh chàng mập mạp trước mặt có thân phận thế nào, cho nên dù anh chàng có kích động cũng không dám bày tỏ kiêu ngạo gì cả.

Dù sao người ta cũng không dễ chọc vào đấy.

Về phần bệnh nhân được đưa tới, với tư cách là bác sĩ thì ông đã cố gắng hết sức rồi. Hiện tại chỉ trông chờ vào số mệnh của bệnh nhân mà thôi. Đương nhiên, đứng ở góc độ là bác sĩ thì xác suất để bệnh nhân này tỉnh lại thật sự quá thấp.

Ngô Đại Hải ngồi lại trên ghế dài.

Anh không dám nhìn qua cửa sổ để xem tình hình của Lương Xuyên ra sao nữa. Anh hiểu rõ, nếu tối hôm qua anh không gọi điện cho Lương Xuyên, có lẽ hiện tại hắn đã không có chuyện gì rồi.

Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Đại Hải vang lên, anh bắt máy.

"Này Đại Hải, lần trước không phải cậu nói muốn thu xếp thăm tù Tôn Hiểu Cường kia sao? Bên chỗ anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lúc nào cậu đến được?"

"Ngại quá chủ nhiệm Trần à, hiện tại bên cạnh em việc, để thư thả vài hôm được không?"

"À, vậy à, vậy cậu cứ lo xử lý công việc, khi nào chuẩn bị tới nhớ báo trước cho anh một tiếng."

"Làm phiền anh rồi, chủ nhiệm Trần."

Không có gì đâu.

Ngô Đại Hải cúp máy, hít sâu một hơi. Thật ra Lương Xuyên mới là người muốn gặp Tôn Hiểu Cường đấy, thế nhưng hiện tại hắn lại đang nằm trong kia rồi.

Tôn Kiến Quốc đứng ở bên kia một lúc, lúc này mới đi tới. Anh ta cũng hiểu tâm tình đội trưởng lúc này không tốt cho lắm.

Thật ra mọi người đều hiểu rõ, đội trưởng thật sự rất coi trọng cái ghế của mình, luôn tập trung tinh thần nghĩ cách trèo lên cao hơn, theo đuổi thăng tiến trong công việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!