Chương 21: Nhà vệ sinh kinh hoàng!

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Phía sau tòa nhà của cục cảnh sát là một khu ký túc xá cũ kỹ được đưa vào sử dụng đã lâu, nhuốm đầy vết tích của thời gian. Chẳng phải phúc lợi của đội cảnh sát quá kém, mà nơi này vốn từng là một trong những đãi ngộ khá tốt cách đây vài năm.

Khi ấy, nhà nhà cùng ở, thậm chí còn chen chúc nhau.

Gần đây, cấp trên tái phân phối nhà ở. Đa phần những đồng chí có gia đình hoặc đã về hưu đều được cấp nhà mới nên nơi này trở thành nơi ở tạm thời cho những người cảnh sát trẻ tuổi độc thân.

Thông thường, nếu bận việc trong cục, mọi người cũng sẽ đến đây ngủ tạm qua đêm.

Vốn dĩ Tần Đào định đưa Lương Xuyên về. Khoảng thời gian này, cô ấy đã trở thành tài xế riêng của Lương Xuyên mỗi khi có vụ án mới. Trước kia, khi vừa gia nhập đội, Tần Đào khá phản cảm vì nhiệm vụ này khác hẳn với tưởng tượng của bản thân cô đối với nghiệp vụ cảnh sát hình sự.

Nhưng từ khi quen biết Lương Xuyên, cô nàng đã cam tâm tình nguyện chấp hành nhiệm vụ, cơ bản chẳng cần đợi đến khi đội trưởng Ngô điều động nữa.

Anh ấy góp lời, giúp cảnh sát phá án, dùng năng lực khó tin của mình để tìm ra manh mối mấu chốt, phơi bày hoàn toàn bí ẩn của một chuyện.

Những đồng chí cảnh sát khác chỉ biết đứng bên cạnh mà thốt lên: Xuất sắc!!!

Vốn dĩ Tần Đào chỉ có thể nhìn thấy diễn biến này qua những bộ phim trên tivi hoặc các đầu truyện trinh thám mà thôi, nhưng giờ cô đã được tận mắt trông thấy ngoài đời rồi.

Mặc dù cô ấy là cảnh sát hình sự, nhưng chỉ vừa vào nghề chưa lâu, tâm tính thế này cũng tương tự như sinh viên vừa bước vào xã hội, rất tò mò và ham tìm tòi.

Trong khi đó, dường như Lương Xuyên là đối tượng thích hợp hơn hết cho phương diện này.

Hắn mở tiệm vàng mã tại phố cổ, bản thân từng là nhà nghiên cứu tâm lý học nổi tiếng. Hắn có năng lực thôi miên không tưởng trong khi thân thể đôi lúc lại hơi yếu đuối.

Người này có quá nhiều bí mật, khiến người xung quanh rất muốn từ từ thăm dò và khai phá những bí ẩn ấy.

Dĩ nhiên, điểm cuối cùng, cũng là yếu tố quan trọng nhất, chính là phụ nữ thích được người mạnh mẽ bảo vệ. Tuy nhiên, có khá nhiều phụ nữ lại thích ra tay bảo vệ người khác.

Thời phong kiến, từng có hình tượng những chàng trai được gọi là tài tử mặc chiếc áo khoác dài mỏng manh giữa mùa đông lạnh giá, xòe quạt che hành động ho khan của mình rồi ọc ra ít máu, cốt cũng là để đáp ứng cái thị hiếu này.

Đáng tiếc, thường ngày Lương Xuyên lạnh lùng như nước đá, khiến Tần Đào buồn bực không thôi. Có thể cô ấy nghĩ Lương Xuyên thấy mình ngốc nghếch nên chẳng muốn nhiều lời với mình.

Mà thực tế cũng đúng là như vậy.

"Em Đào, tóm được hung thủ trong vụ của em lo chưa? Chị nghe nói có trẻ vị thành niên dính vào à?" Một cô cảnh sát hàng xóm ở phòng cách vách hỏi.

Không chỉ là nơi ở cấp phát cho mỗi đội cảnh sát hình sự, mà nơi này còn có những sĩ quan cảnh sát khác sinh sống.

Trước vụ án chấn động dư luận cả Thành Đô như thế, mọi người ai cũng rất tò mò.

Ừm, có một người.

Tần Đào vừa đi lấy nước sôi lên, thuận miệng trả lời cho có lệ.

Thật ra cô đang rất mệt mỏi. Từ khi nhận án, đến lúc tóm được nghi phạm về quy án, dường như cô luôn bận bịu, không hề chợp mắt suốt hai ngày. Cuối cùng cũng đã có thể nghỉ ngơi một chút. Tần Đào hận không thể cởi đồng phục ra rồi nhảy ngay lên giường.

Nhưng con gái vốn ưa sạch sẽ nên cô vẫn gắng gượng vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.

"Chán thiệt, cái năm gì đâu! Thứ người gì cũng có!"

Cô nữ cảnh sát kia vẫn còn ở đây để tiêu hóa cái tin này.

"Chị Hoa, em ngủ trước nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!