Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
"Đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải, Thành phố không màn đêm Đèn hoa rực rỡ, xe cộ nhộn nhạo Hát múa hoan ca..."
Những vũ nữ trang điểm lộng lẫy đang nhảy múa đều tăm tắp trên khán đài.
Ca sĩ ca xướng gợi tình.
Cảnh sắc mờ ảo
Bầu không khí mê hoặc
Vang đỏ thơm nồng.
Đủ loại mùi vị, không khí đan xen hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ hấp dẫn rất riêng biệt.
Vừa lúc đầu, gã thanh niên này chỉ cảm thấy quanh mình tràn ngập một màu đỏ máu. Sau khi màu đỏ máu này rút đi, gã lại phát hiện mình đang đứng ngay giữa khán đài.
Những vũ nữ ăn mặc nóng bỏng lúc ẩn lúc hiện bên người gã.
Nữ ca sĩ vừa ca hát vừa tiến về phía gã.
Mọi thứ nơi này cứ như trong mộng, lại như thể ảo ảnh.
gã thanh niên chợt cảm thấy đáy lòng thoải mái và thả lòng.
Nếu như đây là một giấc mơ thì không cần phải tỉnh lại nữa.
So với cục cảnh sát lạnh lẽo, so với mấy viên cảnh sát luôn khiến gã phải run rẩy, so với bị còng tay, bị giam mình thì khán đài và hội hè nơi này quả thật chính là thiên đường.
Ánh mắt gã thanh niên quét xuống bên dưới sân khấu.
Tất cả đều là bàn trống, như thể không có vị khách nào.
Không, hình như ở cái bàn phía xa kia có một người ngồi. Người kia ẩn mình trong bóng đêm, giống như đang thưởng thức ly rượu ngon.
Sao trong mộng mị của mình lại xuất hiện một người không liên quan thế này?
"Trẻ tuổi, tốt thật đấy."
Tiếng thở dài như từ nơi xa truyền tới.
gã thanh niên kia thừa hiểu, đó là giọng nói của vị khách duy nhất kia.
Ông là ai? gã thanh niên hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng. Tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu là ai?"
Tôi... tôi...
gã thanh niên bắt đầu lắp bắp. Hình ảnh lúc gây án, lúc bị tóm cổ ngay bến xe đường dài, lúc bị thẩm vấn... đang không ngừng ào ạt tiến vào đầu gã.
Sao mình lại ở đây?
Nếu như đây là trong mộng, sao mình lại ý thức được đây là mộng? Sao vẫn còn chưa tỉnh giấc?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!