Chương 12: Thịt đầu heo

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Đội cảnh sát đến nơi. Ngô Đại Hải xuất hiện trước mặt Lương Xuyên với bộ dạng tóc tai rối nùi và hai mắt thâm quầng. Hình tượng này khác xa với dáng vẻ của anh lúc trước. Ai không biết còn nghĩ rằng đội trưởng Ngô bận bịu đến nỗi ngày quên ăn, đêm quên ngủ ấy chứ. Thật ra là do đêm qua anh và nhóm nhân viên tác nghiệp từ đài truyền hình có tiệc tùng cả đêm, sáng sớm chưa kịp nghỉ ngơi đã bị điện thoại réo đến.

"Nhóc Xuyên, em cũng ở đây à?" Ngô Đại Hải vỗ vai Lương Xuyên: "Có em là anh yên tâm rồi. Anh đang mệt chết đi được!"

Vừa nói, anh vừa ngáp dài, nhưng kịp đưa tay che miệng. Có khá nhiều người đứng chung quanh dòm ngó, anh thân là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, luôn phải chỉn chu mọi lúc mọi nơi.

Ánh mắt của đám đông rất tinh, nên anh phải ra vẻ chuyên nghiệp một chút. Mặc dù cảnh sát không hề phát hiện ra thi thể, nhưng có vết máu dưới giường. Thế là đám đông ùa đến một cách nhanh như y như bầy cá mập say máu.

"Kiểm tra xong chưa? Có báo cáo giám định nhóm máu rồi chứ?"

Ngô Đại Hải xốc lại tinh thần, hỏi.

"Đội trưởng Ngô, làm xong báo cáo giám định nhóm máu rồi, chính là máu của Tôn Ái Bình." Bác sĩ pháp y Giản Hồng đến hiện trường trước Ngô Đại Hải, cũng đã làm xong nhiệm vụ của mình.

Ngô Đại Hải vào phòng ngủ, nơi đây vẫn còn cảnh sát chụp ảnh hiện trường và tìm kiếm chứng cứ.

"Máu ít thế này, chắc sẽ không chết người đâu nhỉ?"

Ngô Đại Hải chỉ vào vết máu trên giường.

Đúng vậy, lượng máu thấm trên giường không nhiều, có lẽ ít hơn lượng máu của một người tình cờ chảy máu mũi nữa.

"Anh nhìn xung quanh đi." Lương Xuyên biết Ngô Đại Hải đang trong trạng thái thiếu tỉnh táo. Dĩ nhiên, dù vào lúc tỉnh táo thì trình độ nghiệp vụ hình sự của anh cũng không khá hơn bây giờ là bao. "Vết máu lan rộng, nghĩa là Tôn Ái Bình bị chảy máu khi giãy giụa kịch liệt trên giường."

Lương Xuyên không dùng danh từ "người chết" khi nói đến Tôn Ái Bình. Thứ nhất, hắn không tìm đủ chứng cớ chứng minh chị đã bị sát hại. Thứ hai, từ tận đáy lòng, Lương Xuyên chẳng hề muốn người phụ nữ trẻ tuổi vừa tặng mình hai quả cà chua ngày hôm qua đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.

"Ừ." Ngô Đại Hải gật đầu, đồng tình với Lương Xuyên. Máu không nhiều, nhưng thể hiện được hình ảnh Tôn Ái Bình đang liều mạng giãy giụa ngay trên giường.

"Đội trưởng Ngô, chúng ta cần mang ga trải giường về kiểm tra một lần nữa. Cố vấn Lương nói, có thể bên trên có dính tinh... trùng đấy."

"Cái gì cơ?" Ngô Đại Hải chủ động đến ngửi ga trải giường rồi tỏ vẻ khó chịu. Lúc này anh mới hiểu ra, bèn chỉ đạo: "Chia làm hai bước! Giản Hồng, em phụ trách mang những thứ có giá trị xét nghiệm về cục cảnh sát. Tôn Kiến Quốc, em dẫn người đi xem xét xung quanh khu này, xem ai có mối quan hệ đặc biệt với đôi vợ chồng này không. Bên cạnh đó, sắp xếp người kiểm tra xem, gần đây có nơi nào thích hợp cho việc..."

Ngô Đại Hải thấy bố chồng của Tôn Ái Bình đi tới, bèn ém luôn hai chữ "vứt xác" xuông, nhưng Tôn Kiến Quốc cũng đã hiểu ý rồi.

"Em đề nghị thêm thế này. Chẳng phải lần trước chúng ta vừa gặp trưởng khoa an ninh mạng sao? Hay nhờ anh hỗ trợ tra lại nhật ký điện thoại của hai vợ chồng này, cùng với tình hình tài chính của họ trong 24 giờ vừa qua."

"Ừ, anh hiểu. Lát nữa anh sẽ đích thân gọi điện." Mắt Ngô Đại Hải đầy tơ máu, sắp xụi lơ đến nơi. Anh lập tức sắp xếp mọi thứ hợp lý rồi viện cớ có việc, sau đó dẫn Lương Xuyên ra xe, chở hắn về tiệm.

"Nhóc này, anh hết chịu nỗi rồi. Anh nhắm mắt một chút ở tiệm em nhé. Em để ý điện thoại hộ anh, có tin mới hay ai gọi thì nghe giúp rồi gọi anh dậy nhé."

Nói xong, Ngô Đại Hải bèn dựa vào ghế ngồi sau quầy của hắn mà ngủ. Cũng khó cho anh, không thể nói rằng Ngô Đại Hải trốn tránh trách nhiệm được. Thực tế người như anh mới thích hợp làm chỉ huy, vì anh biết mình phải làm cái gì. Về việc làm điều đó như thế nào thì cứ kiếm người khác làm thay cho mình.

Chốc lát sau, tiếng ngáy o o của Ngô Đại Hải đã vang lên. Lương Xuyên lắc đầu, lấy áo khoát lên người anh.

Khoảng 4 giờ chiều hơn, điện thoại của Ngô Đại Hải reo vang.

Lương Xuyên bèn bắt điện thoại khi đang sắp xếp lại hàng hóa trong tiệm.

"Đội trưởng Ngô, đã kiểm tra ga trải giường xong. Bọn em phát hiện ra có dấu vết tinh... trùng của ba người."

"Tiến hành đối chiếu ADN chưa?" Lương Xuyên hỏi.

Giản Hồng thấy Lương Xuyên bắt máy thì lấy làm kinh ngạc, nhưng cũng đáp ngay: "Kho ADN của nước mình chưa hoàn thiện cho lắm, tôi tìm không ra ghi chép trùng khớp. Nhưng tôi có tìm ra vài mẫu vân tay, trừ hai người bị hại, còn có dấu vân tay của vài người khác, số lượng cũng nhiều."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!