Chương 9: Khổng tước xinh đẹp.

Khi bản nhạc vang lên đến lần thứ ba, Trần Cận Chu dừng tay lại. Anh đã quyết định rồi, người cần liên lạc thì phải liên lạc, chuyện cần giải quyết thì phải giải quyết, anh sẽ cố gắng hết sức.

Sau đó Trần Cận Chu mới phát hiện ra chính mình không có cách nào liên lạc được với Tưởng Tầm Chi. Bao nhiêu năm đã trôi qua, số điện thoại của anh cũng mới vừa làm lại từ năm ngoái sau khi quay về Giang Cảng. Đối phương thì càng không cần phải nói, lúc còn yêu nhau, mỗi lần giận lên thì lại thích đập điện thoại, số điện thoại thay hết cái này đến cái khác. Bây giờ tìm ở đâu ra số để liên lạc đây?

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Cận Chu rung lên, là Hà Dục gọi tới.

"Chu Chu, thư ký Lâm nói anh đang làm việc online à? Anh..." Giọng nói của Hà Dục vừa cẩn thận lại vừa vội vã. Tình hình ở công ty không thể kéo dài thêm được nữa, thời gian để doanh nghiệp xoay xở chỉ còn lại một tuần, nếu còn không xử lý thì sẽ bị kết luận là không đạt tiêu chuẩn.

Trần Cận Chu nói thẳng: "Tôi không có số của cậu ta."

"Trời, anh hỏi ông chủ Từ thử xem."

Trần Cận Chu nhàn nhạt nói: "Cũng không có."

Lúc trước Trần Cận Chu cùng cha đi ra nước ngoài để chữa bệnh, anh đã đổi số. Sau đó điện thoại tự động cập nhật, WeChat cũ không sao đăng nhập lại được, cuối cùng anh đành phải tạo một tài khoản mới.

Hà Dục nói: "Tôi có nè. Hôm trước đi ăn ở Bắc Hà, tôi với ông chủ Từ đã trao đổi danh thiếp ở trước cửa nhà hàng."

Hà Dục không hổ danh là quản lý của bộ phận EHS, mới đến Giang Cảng một năm đã thiết lập được không ít các mối quan hệ. Nếu không phải Tưởng Tầm Chi mỗi lần thấy anh ta đều như có gai trong mắt thì chắc là Hà Dục đã xin luôn số điện thoại của người ta rồi.

"Đợi chút, tôi gửi số của ông chủ Từ cho anh."

Nói xong, Hà Dục cúp máy.....

Vài phút sau, trên đường cao tốc Trương Giang.

Tưởng Tầm Chi nhận được cuộc gọi của ông chủ Từ khi đang ngồi trên xe của tài xế Tiểu Cao.

Tiểu Cao là tài xế mà đơn vị đã phân cho hắn kể từ khi hắn nhậm chức ở Giang Cảng.

"Có chuyện thì nói đi." Tưởng Tầm Chi hờ hững nhấc mí mắt, nhìn cảnh sắc quen thuộc bên ngoài cửa sổ. Những năm qua Giang Cảng đã phát triển rất nhanh, mấy năm trước đã xây dựng hệ thống đường sắt cao tốc, còn được phong danh hiệu "Thành phố mẫu mực vì nhân dân" những 6 năm liền.

Ông chủ Từ thử hỏi: "Cậu định về Giang Cảng à?"

Tưởng Tầm Chi bật cười: "Tin tức của cậu cũng nhanh thật đấy."

Ông chủ Từ lại cười không nổi: "Không phải tin tức của tôi nhanh mà là Trần Cận Chu vừa gọi điện cho tôi, nói có chút chuyện công cần liên hệ với cậu. Tôi không biết cậu nghĩ sao nên đã nói mình đang lái xe trên cao tốc, lát nữa sẽ gọi lại."

"Liên hệ với tôi à?" Tưởng Tầm Chi hơi ngạc nhiên.

"Hoàn toàn chính xác, vậy nên tôi mới đoán là cậu đang ở Giang Cảng. Lần trước chẳng phải Bộ môi trường cũng đã phái cậu xuống đây giám sát thi hành pháp luật đó sao."

"Ừm." Trong điện thoại không thể nghe ra biểu cảm gì của Tưởng Tầm Chi, hắn chỉ nhàn nhạt nói, "Vậy thì cho đi."

Khoảng 10 giờ tối, khi Tưởng Tầm Chi đang ngồi viết văn kiện, hắn nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

"Trưởng phòng Trưởng, tôi là Trần Cận Chu của công ty Hóa chất LP cơ sở Giang Cảng, tôi muốn mời ngài đi ăn một bữa cơm."

Giọng điệu của Trần Cận Chu qua điện thoại vô cùng tự nhiên.

Đóng kịch giỏi thật, giống như từ trước tới giờ chưa từng quen biết nhau vậy.

"Ồ, là Trần tổng sao." Tưởng Tầm Chi chậm rãi lên tiếng, "Khi nào vậy?"

"Tối mai sáu giờ, Giang Cảnh Phủ, ngài có thời gian không?"

"Được." Tưởng Tầm Chi trả lời dứt khoát.

Mục đích đã đạt, Trần Cận Chu nói: "Vậy làm phiền trưởng phòng Tưởng, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!