Chương 7: Để tôi tiễn cậu

"Bạn học ở Hải Thành của Tầm Chi, tôi đã từng gặp qua rồi." Hạ Vân Tranh lên tiếng giải thích.

"Vậy à, để tôi mời anh ta một ly." Không biết là ai khơi mào nhưng mọi người trong phòng giống như đã đồng lòng với nhau từ trước, lần lượt nâng ly mời rượu Trần Cận Chu.

Đoán trước sẽ có một màn này, Trần Cận Chu đã uống không ít ở phòng trước nhưng vẫn ung dung ứng phó hết từng người đến mời rượu.

Trong lúc ly chạm ly, không biết là ai đã đưa cho anh một điếu thuốc. Trần Cận Chu cũng không từ chối, phối hợp cúi người châm lửa. Một làn khói lơ lửng bốc lên, ánh mắt Tưởng Tầm Chi xuyên qua làn khói dừng lại trên sườn mặt ngày một nhòe dần của Trần Cận Chu...

Hắn bỗng nhiên nghĩ, anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào?

Trần Cận Chu cảm thấy sau này mình nên tránh gặp mặt Tưởng Tầm Chi đi thì hơn. Khó khăn lắm anh mới cai được thuốc, vậy mà vừa gặp lại đối phương có ba lần anh đã phải hút thuốc lại đến hai lần rồi.

Anh nhớ hồi chia tay mình mới bắt đầu tập hút, nhưng không thể đổ lỗi hết cho cuộc chia ly ấy được. Có lẽ là do mọi chuyện khi đó đều đổ dồn về trong cùng một thời điểm.

Cuộc đời anh không phải lần đầu tiên trải qua mất mát.

Năm lớp 7, khi Trần Cận Chu vẫn còn là một cậu thiếu niên còn đang mơ mộng về chuyến đi cùng ba mẹ đến thủ đô Yến Thành. Hôm đó chỉ là một ngày bình thường, mẹ đưa anh tới trường, nói rằng tối nay sẽ đón anh đi ăn món Tây để chúc mừng sinh nhật.

Nhưng đến lúc anh tự đi bộ về nhà và làm xong bài tập, ngồi một mình trong căn phòng trống vắng chờ đợi suốt một đêm, vẫn không thấy ai trở về. Năm đó Trần Cận Chu không chờ được buổi đi ăn món Tây cùng gia đình, không chờ được cha mẹ dẫn mình đi đến Yến Thành chơi, thậm chí cả cuộc đời này cũng không thể chờ được mẹ anh quay trở về.

Sự ra đi của người thân là một bài học bắt buộc mà suốt đời con người cũng chẳng thể học xong. Mặc dù ngoài mặt có thể bình thản đối diện với những câu hỏi của người khác nhưng vẫn sẽ có một buổi chiều nắng rực êm đềm nào đó bị cơn ác mộng kéo bật dậy. Tỉnh lại rồi mới phát hiện hóa ra tất cả không phải là mơ.

So với cái chết đột ngột của mẹ vào năm học trung học, sự ra đi đã được dự đoán trước của cha và cuộc chia tay với người yêu càng giống như một vết thương âm ỉ, âm thầm và dài đằng đẵng trong dòng xoáy của thời gian.

Thật ra anh đã sớm biết mình và Tưởng Tầm Chi sẽ không thể có kết quả. Nhưng tuổi trẻ luôn có một loại cố chấp và tự tin kỳ lạ, cứ phải để người ngoài tạt cho mình một gáo nước lạnh, tự mình đâm đầu té đau mới chịu bằng lòng chấp nhận số phận.

May mà tất cả cũng đã qua, cũng dường như không còn gì để mất nữa rồi.

"Trưởng phòng Tưởng, chúng ta cũng xem như có duyên." Hà Dục chủ động bắt chuyện, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tầm Chi.

Cổ áo Tưởng Tầm Chi hơi mở, hắn lười biếng tựa người lên sofa, trên miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt trước sau vẫn luôn dõi theo một người.

Hà Dục nhìn theo ánh mắt của hắn, đột nhiên cảm thấy phán đoán trước kia của mình đã sai rồi. Có lẽ giữa hai người họ... không phải là không hợp nhau.

Lại nghĩ đến một khả năng khác, cả người anh ta chợt nổi da gà.

"Cậu và Trần tổng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi sao?" Tưởng Tầm Chi nhả một vòng khói, chậm rãi hỏi.

"Cũng là bạn bè." Hà Dục ngẫm nghĩ rồi trả lời.

"Cậu từng nói cậu ta từ Hải Thành được điều đi đâu?" Tưởng Tầm Chi gảy tàn thuốc, hỏi tiếp.

"Ra nước ngoài. Anh ấy ở nhà máy bên Thiên Đảo suốt hai năm." Hà Dục đáp.

Nghe vậy, Tưởng Tầm Chi dập tắt đầu thuốc lá, ánh mắt nhìn Trần Cận Chu càng sâu hơn vài phần.

Khi mở miệng lần nữa, giọng của hắn đã khàn đi: "Tôi cũng rất muốn đi đến đó."

Hà Dục muốn nói với điều kiện của anh thì muốn đi đâu mà chẳng được, nhưng lại thấy câu này dường như Tưởng Tầm Chi không phải đang nói với mình.

Trải qua vài lần tiếp xúc, anh ta nhận ra ở trưởng phòng Tưởng có một loại khí chất rất khó nắm bắt, khiến người khác không dám nói sai, Hà Dục quyết định không nói nữa. Bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng.

Trần Cận Chu nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, bản thân cũng đã ngà ngà say, đến lúc nên rời tiệc rồi.

Ngẩng đầu nhìn về phía sofa, Tưởng Tầm Chi đang ngồi ngược sáng, một tay đặt lên thành ghế, đường nét trên gương mặt cũng mờ nhoà.

Trần Cận Chu bước tới, chào hỏi: "Tôi đi trước."

Tưởng Tầm Chi ngây người mấy giây mới phản ứng: "Cậu đi đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!