Sắp đến giờ tan tầm, Tưởng Tầm Chi gửi tin nhắn cho anh nói hôm nay có lãnh đạo xuống khảo sát công việc nên bản thân phải đi cùng, hắn đã nhờ dì giúp việc chuẩn bị cơm sẵn ở nhà, dặn anh đừng tăng ca muộn quá, nhớ về sớm ăn cơm.
Vì công việc bận rộn nên chuyện đưa đón Trần Cận Chu đi làm của Tưởng Tầm Chi cũng ít khi làm được trọn vẹn. Phần lớn thời gian họ có thể cùng đi làm nhưng lại hiếm khi cùng nhau tan ca.
Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần có hôm phải làm việc ngoài giờ hành chính thì Tưởng Tầm Chi sẽ luôn gửi tin báo trước cho anh. Lâu dần Trần Cận Chu cũng đã hình thành thói quen, ngày nào bận việc sau giờ tan làm cũng sẽ nhắn tin báo cho đối phương một tiếng.
Trước đó, Trần Cận Chu đã nói với sếp rằng mình muốn tiếp tục ở lại chi nhánh Giang Cảng, Frank liền kiếm cớ đi công tác mà đích thân chạy tới.
Anh ta cười tủm tỉm hỏi: "Sao cậu lại quyết định không đi nữa vậy?"
Quan hệ giữa hai người không chỉ đơn thuần là cấp trên và cấp dưới, mà còn như thầy trò, bạn bè và anh em. Trần Cận Chu cũng không giỏi che giấu, thẳng thắn thừa nhận với Frank mình đã quay lại với bạn trai cũ, mà thân phận của người yêu thì không tiện đi ra nước ngoài.
Trước khi đi, Frank hẹn hai người họ cùng đi ăn cơm. Trong lòng Tưởng Tầm Chi vẫn còn cảm thấy khó chịu, hắn còn nhớ lần trước ở trong Vạn Lợi công quán gọi điện video cho anh, lúc đó cái ông người Tây này còn ôm ôm ấp ấp Trần Cận Chu trước mặt hắn.
Trên bàn rượu, ông người Tây nào đó nhìn qua một cái là thấy ngay sự thù địch trong mắt Tưởng Tầm Chi. Frank nói: "Tôi để lại trợ thủ đắc lực nhất cho cậu, phải đối xử với Cận Chu thật tốt đấy nhé, nếu không tôi sẽ điều cậu ấy về Thiên Đảo ngay ~"
Người dám uy h**p Bí thư Tưởng kiểu này quả thực không nhiều. Nhưng nhược điểm đã nằm trong tay đối phương thì cũng đành chịu.
Hắn hiểu rõ Trần Cận Chu là người có chí hướng, sẽ không vì mình mà bỏ việc hay đổi nghề. Tưởng Tầm Chi chỉ có thể kìm nén một bụng khó chịu mà đáp trả: "Anh sẽ không có cơ hội đó đâu."
Khi Tưởng Tầm Chi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Trần Cận Chu mới nâng ly cụng vào ly Frank, giọng điệu mang theo vẻ nghiêm túc: "Anh chọc tức cậu ấy làm gì. Tôi có về hay không đâu phải do anh quyết định."
Trần Cận Chu cũng không phải là người không biết nói giỡn, nhưng lúc này anh thật sự cảm thấy không thoải mái.
Frank nghe vậy chẳng những không tức giận mà còn vui vẻ cười tươi.
Sau khi Frank quay lại Thiên Đảo, liền tốt bụng giảm bớt khối lượng công việc cho cấp dưới, mấy dự án lớn đều giao qua cho các cơ sở bên Âu Mỹ phụ trách.
Vì vậy nên phần lớn thời gian sau này, Trần Cận Chu đi làm ở cơ sở Giang Cảng không còn phải tăng ca nhiều như trước nữa.....
Buổi chiều đến giờ tan làm, Trần Cận Chu nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhắn lại một câu đơn giản: "Làm việc cho tốt, đừng uống nhiều."
Bên kia trả lời ngay: "Được."
Thực ra Tưởng Tầm Chi hiếm khi uống say. Thứ nhất, với thân phận của hắn thì chẳng có mấy ai dám tới ép rượu. Thứ hai, hắn luôn có sẵn một cái cớ vừa chính đáng lại vừa vạn năng:
"Ở nhà có người quản nghiêm, phải nghe lời."
Mỗi lần nói xong câu đó hắn còn giơ tay lắc lắc điện thoại:
"Lần nào người nhà cũng dặn tôi phải uống ít thôi, uống rượu hại thân. Ra ngoài thì cũng phải biết chăm lo cho cảm xúc của gia đình, thân thể khoẻ mạnh thì gia đình mới hạnh phúc."
Nhưng Trần Cận Chu cũng không ngờ là vừa nhắn xong câu đó, chính mình lại là người rủ Hà Dục đi uống rượu. Anh gần như không thể nhớ được lần cuối cùng mình uống rượu chỉ để thư giãn là khi nào. Từ lúc quay lại với Tưởng Tầm Chi, những cuộc xã giao bên phía chính phủ cũng ngày một ít ỏi.
Ban đầu Trần Cận Chu còn cảm thấy hơi e ngại, nhưng nghĩ thông suốt rồi thì cũng chẳng sao. Yêu Tưởng Tầm Chi cũng đồng nghĩa với việc phải chấp nhận những đặc quyền do thân phận của hắn mang lại. Nói ra thì giống như "được lợi mà còn than thở", mà đối với Trần Cận Chu thì lại giống như đang sa ngã hơn.
Nhưng ngẫm kỹ lại, quan hệ giữa hai người không thể cứ phân biệt rạch ròi chuyện của tôi chính là của tôi, chuyện của hắn chính là của hắn được.
Thực sự không thể công tư quá mức phân minh.
"Ôi trời, Trần tổng, cuối cùng anh cũng nhớ đến thằng bạn này rồi à." Hà Dục bĩu môi.
Từ sau khi Trần Cận Chu và Bí thư Tưởng ở bên nhau, người bạn ngày trước thường hẹn anh ta đi ăn uống và xem bóng đá bây giờ đã hoàn toàn trở thành "tài sản riêng" của Tưởng Tầm Chi rồi.
Dù là về công hay tư, về tình hay lý thì trong lòng Hà Dục cũng có chút không thoải mái. Nhưng cái cảm xúc khó chịu mơ hồ của anh ta lại không cách nào so sánh được với thân phận của Tưởng Tầm Chi.
Hiếm hoi lắm hai người mới lại có dịp rủ nhau đi uống sau giờ làm, anh ta cầu còn chẳng được, về nhà một mình cũng chán chết.
Cuối cùng, họ đến Zesha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!