"Hạ Vân Tranh, tôi thực sự chịu anh thua rồi đấy, nếu hôm nay không phải sinh nhật anh thì tôi đã đấm anh rồi." Tưởng Tầm Chi nói.
Hồi nãy dưới bãi đậu xe, Tưởng Tầm Chi đã ở chiếc xe trong ngoài tìm hết một lượt, đột nhiên nghe thấy một tiếng nhạc chuông điện thoại kỳ lạ vang lên từ phía sau lưng mình.
Hắn quay đầu lại thì thấy Hạ Vân Tranh đang đứng ngay phía sau, vẻ mặt tỉnh bơ lấy điện thoại từ túi áo ra nghe máy.
Kiên nhẫn đợi đối phương nghe điện thoại xong, Tưởng Tầm Chi hờ hững nhướng mắt, ngẩng cằm hỏi: "Sao anh nói để quên điện thoại trên xe?"
Hạ Vân Tranh điềm nhiên bỏ điện thoại trở lại vào túi: "Tôi nói là hình như mà."
...
Trong phòng bao có khoảng bảy tám người ngồi, tửu lượng của Lộ tổng không tệ, vừa đến đã gọi một đống rượu để chiêu đãi.
Ông ta còn hỏi Trần Cận Chu muốn uống gì, trộn nhiều thứ sẽ dễ say, cuối cùng anh chọn vang đỏ, từ từ uống hết ba chai, cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Hà Dục và mấy đồng nghiệp khác tụ tập ở một góc vừa uống vừa chơi trò chơi, mấy bài hát được chọn cũng chỉ làm nhạc nền, giữa chừng gặp được bài bát hợp gu, thỉnh thoảng có người đứng dậy hát vài ba câu góp giọng.
Lộ tổng ở bên cạnh say sưa nói chuyện về chính trị và kinh tế với Trần Cận Chu, nhưng cuối cùng vẫn quay về chủ đề cũ: "Trần tổng, cậu suy nghĩ lại đi, chúng tôi đều có văn phòng ở Hải Thành và Giang Cảng, mô hình quản lý vẫn đồng bộ với hệ thống LP, thậm chí còn được đơn giản hóa hơn, rất dễ thích ứng."
Trần Cận Chu nghe Lộ tổng nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đó, anh cảm thấy đầu mình lại đau âm ỉ, liền nói muốn đi rửa mặt một chút, nhân tiện ra ngoài hít thở không khí.
Ra cửa nhìn thấy bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh, anh đi theo hướng đó, đảo mắt nhìn một vòng cách bài trí xung quanh, dùng từ "xa hoa" cũng không đủ để hình dung nơi này.
Trần Cận Chu đứng trước bồn rửa tay, vốc nước lạnh lên rửa mặt.
"Uống nhiều rồi sao?" Phía sau vang lên một giọng nói.
Trần Cận Chu mở mắt ra, trong gương phản chiếu gương mặt người tới. Nhiều năm không gặp, Hạ Vân Tranh cũng đã trở nên thành thục và điềm đạm hơn.
Nghĩ đến lúc nãy anh ta đã giải vây cho mình trong hành lang, Trần Cận Chu nói một tiếng cảm ơn.
Đối phương cũng mỉm cười, hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
"Chúng tôi sắp xong rồi, lát nữa sẽ đi ra bằng lối bãi đậu xe dưới tầng hầm." Hạ Vân Tranh vừa nói vừa đi đến bồn rửa tay phía đối diện, vặn mở vòi nước. Âm thanh nước chảy lại một lần nữa vang lên.
"Cha cậu dạo này thế nào?" Hạ Vân Tranh hỏi.
"Mất rồi." Trần Cận Chu đáp.
Anh trả lời bằng một giọng điệu vô cảm, bình thản giống như chuyện đó không có liên quan gì đến mình.
Hạ Vân Tranh ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trong gương chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình.
Trong khung cảnh như vậy, tiếng nước chảy nghe có vẻ đặc biệt chói tai.
Gió ngoài cửa sổ ào ào thổi vào, hương thơm trong nhà vệ sinh lan tỏa khắp nơi, mùi hương chanh xả nhàn nhạt toả ra trong không khí khiến người ta liên tưởng đến mùi tinh dầu cam quýt bên đầu giường khách sạn. Có lẽ nên anh quay về ngủ một giấc, ngày mai còn phải xuất phát về Hải Thành.
"Hôm qua ba tôi đi ăn tối cùng ông cụ Tưởng gia, nghe nói nhà họ đã bắt đầu tìm đối tượng kết hôn cho con trai rồi." Hạ Vân Tranh nói.
"Ừm." Trần Cận Chu ngữ khí nhàn nhạt.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Trần Cận Chu đi thẳng đến quầy thanh toán. "Phòng số 888."
"Vâng, xin chờ một chút. Tổng chi tiêu là 79.999 tệ, Lộ tổng là hội viên của chúng tôi, sau khi trừ tiền đặt cọc và áp dụng ưu đãi, anh cần thanh toán thêm 59.999 tệ nữa ạ."
Trần Cận Chu quẹt thẻ, ký tên.
"Trần tổng, tôi tìm cậu khắp nơi, trong nhà vệ sinh cũng không thấy bóng dáng, hóa ra cậu chạy ra đây rồi à. Tôi đã nói chầu này để tôi mời cơ mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!