Mùa đông năm nay ở Giang Cảng đặc biệt giá lạnh, gió rét bên ngoài không ngừng gào thét.
Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn sàn, trên tấm rèm cửa in bóng hai thân hình đang quấn lấy nhau trên giường.
"Chu Chu..." Người bên dưới nói giọng khàn khàn và cực kỳ nhẫn nhịn, như sợ để lộ ra bất kỳ âm thanh ái muội nào.
Lúc này mở miệng nói chuyện có lẽ sẽ phá hỏng bầu không khí, nhưng Trần Cận Chu vẫn dừng lại, kiên nhẫn ừ một tiếng.
"Chúng ta làm hòa đi." Tưởng Tầm Chi vừa v**t v* nơi nhạy cảm của anh vừa nhấp nhô phối hợp. Bọn họ đã chiến tranh lạnh suốt một tuần nay, cảm giác này thực sự quá dày vò người ta rồi.
Gương mặt này và cơ thể này của Trần Cận Chu đã làm hắn rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tình yêu trải qua năm dài tháng rộng đã biến thành một loại bản năng. Tưởng Tầm Chi ngửa đầu tìm kiếm môi anh.
Trần Cận Chu không nói chuyện, nửa hiệp sau lại có hơi thất thần. Đến khi kết thúc, hai người cùng nhau ngã xuống trong cơn kh*** c*m, Tưởng Tầm Chi lại theo thói quen rít một điếu thuốc.
Bí thư Tưởng đã bỏ thuốc được rồi nhưng thói quen này vẫn còn giữ lại.
Trần Cận Chu nhíu mày. Bởi vì tính cách thích sạch sẽ nên anh không cho phép khói thuốc lá tràn ngập trong phòng ngủ. Vậy mà thiên tài Tưởng Tầm Chi đã nghĩ ra một giải pháp vẹn cả đôi đường, dùng phòng ngủ phụ cho chuyện l*m t*nh, phòng chính dùng để ngủ, tầng ba thì dùng để nuôi mèo.
Không ngờ lại thực sự thực hiện thành công.
"Cho tôi một điếu." Trần Cận Chu chìa tay.
Tưởng Tầm Chi lấy hộp thuốc trên đầu giường, rút ra một điếu nhét vào miệng anh, sau đó nghiêng đầu dùng đầu thuốc của mình châm lửa cho đối phương.
"Nhìn cậu như vậy tôi thật sự muốn bỏ thuốc hẳn luôn, không thì cậu sẽ bị tôi dạy hư mất." Tưởng Tầm Chi cười.
"Bao lâu rồi cậu chưa về nhà?" Trần Cận Chu hỏi.
Quả nhiên đã bắt đầu đi vào chủ đề chính. Thật tình thì Tưởng Tầm Chi cũng không nhớ rõ nữa. Từ sau khi công khai mọi chuyện với gia đình, suốt hai năm qua hắn đã từ chối nhận bất cứ cuộc gọi nào từ cha mẹ.
Có một lần lúc nửa đêm, hắn và Trần Cận Chu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Là ông ngoại gọi đến, nói Thẩm Vận đột nhiên ngất xỉu ở nhà, đang được cấp cứu trong bệnh viện Yến Thành.
Tưởng Tầm Chi cầm điện thoại sửng sốt một lúc, cuối cùng chỉ "Vâng" một tiếng rồi cúp máy.
Trần Cận Chu mơ màng, chỉ cảm thấy người kia liên tục chui vào ngực mình.
"Sao vậy?" Giọng anh buồn ngủ.
"Không sao, ngủ đi." Tưởng Tầm Chi vùi mặt vào người anh.
Sáng hôm sau, hiếm hoi lắm Tưởng Duy Tiên mới gửi cho hắn một tin nhắn.
— Mẹ con đang phẫu thuật ở bệnh viện XX.
Đó là bệnh viện tốt nhất Yến Thành. Tưởng Tầm Chi hiểu ý của cha, nhưng hắn thật sự không hiểu mình quay về đó có tác dụng gì, hắn đâu phải là bác sĩ.
Trần Cận Chu thấy sắc mặt Tưởng Tầm Chi khó coi, hỏi hắn có chuyện gì.
Trong giọng nói còn thể hiện một chút không vui.
Đây cũng không phải là chuyện bí mật, Tưởng Tầm Chi kể hết cho anh nghe, cuối cùng kết luận: "Tôi không về đâu."
Trần Cận Chu uống một ngụm cháo, cũng không can thiệp. Ai cũng là người trưởng thành, chuyện gia đình của Tưởng Tầm Chi không đến lượt anh đưa ra ý kiến.
Năm ấy bọn họ ăn Tết ở khu nhà Tây của ông bà ngoại ở Hải Thành. Ở đây không được phép đốt pháo nhưng hai bên đường treo đầy lồng đèn đỏ, tràn đầy không khí của ngày lễ Tết.
Dùng cơm xong, Trần Cận Chu ngồi đánh cờ với ông ngoại, còn Tưởng Tầm Chi thì bị tìm cớ đuổi ra ngoài.
"Thẩm Vận bị xuất huyết não, tháng 10 đã làm phẫu thuật mở hộp sọ, bây giờ tinh thần và trạng thái đều rất tệ, mà Tầm Chi cứng đầu quá, thằng bé không chịu về nhà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!