Khi Giang Cảng chính thức bước vào mùa thu, Hồ Thu Thủy tổ chức hôn lễ ở thành phố Giang Châu.
Trần Cận Chu và Tưởng Tầm Chi từ sớm đã khởi hành đến Giang Châu để chuẩn bị làm phù rể.
Hồ Thu Thủy nhìn thấy bọn họ thay xong áo vest bước ra từ phòng thay đồ, chỉ cảm thấy hai phù rể này quá mức chói mắt, hoàn toàn chiếm hết spotlight của mình.
"Thu Thủy, dàn phù rể này của cậu đúng là đỉnh của chóp, mời được cả hai nhân vật phong vân lừng lẫy của trường Nhất Trung luôn cơ à."
Hồ Thu Thủy khiêm tốn khoát tay: "Hầy, đều là bạn học cũ nể mặt tôi mà thôi."
"Vậy cậu đi bận việc của mình đi, tôi qua đó chào hỏi mấy người bạn khác."
"Được rồi~"
Khi Hồ Thu Thủy quay về phòng hóa trang, hai nhân vật phong vân chỉ còn lại Tưởng Tầm Chi.
Ban đầu hắn ta định mời ba phù rể là để đối xứng với số lượng ba cô bạn cùng phòng làm phù dâu của vợ. Thế nên Hồ Thu Thuỷ đã phải mời thêm một người cháu bên phía nhà vợ đến cho đủ quân số. Mấy người anh em chí cốt của hắn ta thì đều sớm đã cưới vợ cả rồi.
Lúc này, hắn ta thấy Tưởng Tầm Chi đang mở ra mấy hộp kẹo cưới ở trên bàn, kiên nhẫn chọn chọn lựa lựa.
"Thế nào, có loại nào vừa ý Tưởng thiếu gia không?" Hồ Thu Thủy hỏi, đó là mấy món mà vợ hắn ta đã tỉ mỉ lựa chọn.
"Lần sau cậu nhớ mua vị nho." Tưởng Tầm Chi không ngẩng đầu, nhặt ra vài viên kẹo rồi nhét toàn bộ vào túi.
"Cậu nguyền rủa tôi đúng không? Cái này làm gì mà có lần sau!"
"Lúc cậu sinh con không phải chính là lần sau à? Hồ Thu Thủy, não cậu bị úng nước rồi hả?"
Trần Cận Chu nghe điện thoại xong quay về thì thấy hai người này lại đang đấu khẩu, anh nhíu mày, day day huyệt thái dương, ngả xuống sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tưởng Tầm Chi thấy Trần Cận Chu trở lại liền bỏ mặc Hồ Thu Thủy, hắn đi tới đứng ở phía sau nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho anh.
"Đợi khoảng thời gian bận rộn này qua rồi, chúng ta xin nghỉ phép năm cùng nhau đi du lịch đi." Tưởng Tầm Chi vừa nói vừa lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ, đưa đến bên môi anh: "Cậu muốn đi đâu?"
Trần Cận Chu phối hợp há miệng, khoang miệng lập tức tràn ngập hương vị ngọt ngào của quả nho.
"Cậu có đi nước ngoài được không?" Giọng điệu của anh nhàn nhạt.
Tưởng Tầm Chi sửng sốt một chút, lại nhanh chóng mỉm cười: "Cậu muốn đi nước nào?"
Trần Cận Chu không đáp, cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay thon dài lướt lướt trên màn hình.
Tưởng Tầm Chi luôn cảm thấy bàn tay này thật đẹp, bất kể là lúc đàn dương cầm hay là gõ bàn phím đều giống như đang cào vào trái tim của hắn, khiến người ta ruột gan cồn cào.
"Ngồi như vậy dễ đau cổ lắm." Tưởng Tầm Chi lại cúi xuống, giúp anh ấn ấn vài cái trên vai và cổ.
Hồ Thu Thủy nhìn hắn nhỏ giọng thân mật với Trần Cận Chu, khoé mắt đuôi mày đều đong đầy tình ý.
Không cần hỏi, hai người này chắc chắn đã gương vỡ lại lành rồi.
Hắn ta khụ khụ một tiếng: "Hai người làm gì thế, có thể tém tém lại một chút được không?"
"Bọn tôi là một cặp trời sinh." Tưởng Tầm Chi nói.
"Bọn cậu là một cặp trời đánh thì có."
"Trời đánh cũng không tách ra được."
"Tôi tách cho coi." Hồ Thu Thủy chen vào giữa hai người, đưa tờ giấy đã được MC chuẩn bị sẵn cho Trần Cận Chu: "Lát nữa trước khi tôi lên sân khấu, cậu sẽ chịu trách nhiệm tung hoa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!