Hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ, ôm nhau ngủ suốt một đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân Trần Cận Chu đều khó chịu, tê cứng khắp người. Dù sao thì hai người đàn ông trưởng thành mà phải bó buộc nằm chung trên một cái giường nhỏ thế này thực sự rất không thoải mái.
Anh nhìn Tưởng Tầm Chi đang dính chặt lên người mình: "Đại thiếu gia, dậy thôi." Nói xong anh đưa tay lấy điện thoại trên bàn xem thời gian, đã gần 8 giờ rồi.
"Không muốn dậy." Tưởng Tầm Chi nhắm mắt, lười biếng dụi dụi vào cổ anh. Nhưng rất nhanh lại mở mắt, dùng hai tay nâng mặt anh lên hỏi: "Chu Chu, ngày mai tôi đổi một tấm đệm dày hơn nhé, cái giường này nằm không thoải mái một chút nào."
Trần Cận Chu nhìn căn phòng nhỏ chỉ tổng cộng mười mấy mét vuông của mình: "Sao cậu không đổi cả cái giường luôn đi?"
Tưởng Tầm Chi gật đầu: "Ừm, cậu nói có lý. Đến lúc đó cho người khiêng cái giường nhỏ này xuống gara, rồi mua một cái 2m2 đặt vào đây."
"Nếu vậy thì phòng này chỉ có thể chứa được mỗi cái giường đó thôi."
Trần Cận Chu nói xong thì bước xuống giường, tuỳ tiện tìm một bộ quần áo cũ sạch sẽ trong tủ mặc lên người.
Mở cửa phòng tắm, đập vào mắt là cảnh tượng hỗn loạn vương vãi trên sàn nhà. Ký ức đêm qua lại rải rác hiện lên trong đầu Trần Cận Chu...
Bên trong bồn tắm, Tưởng Tầm Chi miệng ngậm điếu thuốc ngồi trên người anh một cách nguy hiểm. Tàn thuốc đỏ rực theo động tác của hắn chập chờn lên xuống trước mắt anh...
Người ngồi trên thân không nói một lời, hai tay bám vào mép bồn tắm, đem tất cả những cảm xúc mãnh liệt hòa cùng với nicotin nuốt hết vào phổi. Chỉ đến khi Trần Cận Chu dán lại gần ngậm lấy điếu thuốc từ miệng hắn, âm thanh bị đè nén mới dần dần tràn ra...
Trần Cận Chu ngồi dựa lưng vào bồn sứ lạnh lẽo phía sau, hơi ngẩng đầu, nhìn Tưởng Tầm Chi hai mắt đỏ hoe, càng lúc càng cuồng dã...
Cuối cùng, họ cùng nhau chìm xuống vực sâu hoan lạc...
"Trong tủ có đồ dùng vệ sinh mới." Tưởng Tầm Chi tr*n tr** đi tới đứng bên cạnh anh.
"Trước đây cậu thường ở chỗ này sao?" Trần Cận Chu mở tủ lấy bàn chải và kem đánh răng.
"Thỉnh thoảng thôi, sau khi về Giang Cảng nhậm chức tôi có ở đây một thời gian."
"Trước đó thì sao?"
Tưởng Tầm Chi cũng bóp kem đánh răng cho mình, đứng song song bên cạnh anh: "Lúc học cao học, mấy kỳ nghỉ hè và nghỉ đông tôi có về đây ở. Sau khi đi làm thì rất ít, công việc ở trong Bộ tương đối nhiều." Hắn mỉm cười chỉ vào bàn chải đánh răng: "Năm ngoái bên trên có chỉ thị tiến hành thanh tra ở các tỉnh thành, tôi liền chọn Giang Châu."
Khi đó tổ kiểm tra chỉ tay vào danh sách, nhắc tới tên doanh nghiệp trọng điểm cấp tỉnh là công ty Hoá chất LP, người vừa nhậm chức giám đốc điều hành tên là Trần Cận Chu, cũng là đơn vị cần được kiểm tra trọng điểm.
Tưởng Tầm Chi đang ngồi nhàn nhã ở một bên, nghe vậy thì đột nhiên ngẩng đầu, còn lỡ tay kéo cả giấy bút trên bàn rơi xuống đất...
"Thực ra hồi năm 4 đại học tôi có liên lạc với bạn cùng phòng của cậu, cậu ta chỉ nói là cậu định học tiếp lên cao học. Tôi lại hỏi Tô Mạn, cậu ta nói cũng vậy. Cuối cùng người đó nói với tôi mọi người đều có một khởi đầu mới rồi, khuyên tôi đừng hỏi nữa."
Khi đó bệnh của hắn rất nặng, chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Mỗi ngày đều phải dựa vào thuốc men và những mũi tiêm để duy trì cuộc sống bình thường. Tuy lúc đó hắn đã chuyển về Đại học Yến Thành, nhưng gia đình đã nói với trường, hắn gần như không bao giờ lên lớp.
Lúc đó ba chữ "Trần Cận Chu" cũng giống như một điều cấm kỵ. Nghĩ lại thì cũng không thể trách Hà Vân Tranh.
Dù sao trong mắt người ngoài, lúc đó bọn họ thật sự đã chia tay mỗi người một ngả.
"Chia tay với cậu xong, tôi liền nghỉ học, theo ba đi ra nước ngoài chữa bệnh. Về sau thầy Ôn đã chủ động liên hệ, giúp tôi xin một suất trao đổi du học sinh ở nước ngoài, miễn được toàn bộ học phí. Sau khi tốt nghiệp tôi lại tiếp tục học cao học. Tóc xoăn biết chuyện chúng ta chia tay, có hỏi tôi tại sao như vậy. Nhưng có những chuyện không cách nào giải thích được, tôi chỉ nói tôi muốn có một cuộc sống bình thường.
Có lẽ vì thế nên cậu ta mới nói như vậy với cậu."
"Chu Chu, chuyện này là lỗi của tôi."
Lỗi ở chỗ tin tưởng điều không nên tin, nghi ngờ chuyện không đáng nghi ngờ.
Tình yêu không thể đem ra đặt lên bàn cân để so sánh, cũng không thể nhất thiết phải phân biệt trắng đen cho rõ ràng. Con người một khi đã rơi vào ngõ cụt, cho dù sự thật ở ngay trước mắt cũng sẽ dễ dàng bỏ qua.
"Ôn Bác Ngôn, tôi nhớ hình như là thầy dạy chuyên ngành của cậu." Tưởng Tầm Chi ngậm bàn chải trong miệng, mơ hồ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!