Kể từ đó, Tưởng Tầm Chi hoàn toàn xem Chung cư Thiên Hòa là nhà của mình, đường đường chính chính chuyển hết đồ đạc từ phòng ngủ phụ sang phòng ngủ chính.
Buổi chiều Trần Cận Chu tan làm về, thấy trong nhà bỗng dưng nhiều thêm một số gia cụ và đồ trang trí, toàn bộ đều mang hơi hướng xa hoa đậm chất cá nhân của Tưởng Tầm Chi. Dì giúp việc nhà hắn đang đeo găng tay, lom khom dọn dẹp vệ sinh trong phòng khách.
"Ý gì đây?" Trần Cận Chu nhướng mày nhìn người bên cạnh.
"Tôi đưa dì và Tiểu Chu đến đây ở luôn. Sau này họ sẽ ở tầng trên. Phòng ngủ phụ thì tôi sửa thành phòng cho mèo. Nếu cậu nhớ Tiểu Chu thì nhờ dì đưa nó xuống chơi với cậu một chút."
Một góc phòng khách đặt mấy cái máy lọc không khí, trước cửa thì chất cả tá thùng dụng cụ khử trùng.
"Trần tiên sinh, sau này nếu muốn chơi với Tiểu Chu, cậu phải mang bao tay y tế, khẩu trang và đồ dùng vô trùng."
"Dì sẽ thường xuyên dọn vệ sinh và thông gió. Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, làm thế này có thể giảm triệu chứng dị ứng đến mức thấp nhất. Nhưng cụ thể như thế nào thì phải chung sống thêm một thời gian mới biết được." Tưởng Tầm Chi vừa nói vừa ra vẻ đắc ý.
"À đúng rồi," Hắn kéo Trần Cận Chu vào phòng ngủ, đóng cửa lại, "Lần trước tay cậu vừa khỏi thì lại đi công tác nên tôi chưa kịp nói. Tôi đã đặt lịch hẹn ở bệnh viện Hải Thành rồi, cuối tuần sau dẫn cậu đi xóa sẹo."
Tưởng Tầm Chi nắm chặt tay anh, ánh mắt chân thành.
Người này lúc nào cũng để tâm đến chuyện của mình. Trần Cận Chu đưa tay xoa nhẹ mái tóc đối phương, gật đầu.
Tưởng Tầm Chi ôm anh lùi về phía sau, anh cũng phối hợp từng bước di chuyển đến bên cạnh cửa sổ. Trong phòng không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc ghế sofa bằng da màu đồng cổ.
"Sao lại đặt sofa ở đây?"
"Nằm thử đi, thoải mái lắm." Tưởng Tầm Chi kéo anh cùng ngả xuống, nghiêng người kề sát vào tai anh thì thầm: "Cậu luôn thích xử lý công việc trong thư phòng, thỉnh thoảng cũng nên phá quy củ một chút. Phòng ngủ cũng có thể là nơi để làm việc, từ đây nhìn xuống sẽ thấy được toàn cảnh ở dưới lầu."
Tưởng Tầm Chi nói xong thì ấn nút, một bên của ghế sofa chậm rãi nâng lên.
Trần Cận Chu gối tay ra sau đầu, để mặc Tưởng Tầm Chi điều chỉnh đến một tư thế thoải mái nhất, sau đó vòng tay ôm eo đối phương.
Cả hai an tĩnh nằm đó, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
"Một lát nữa mình đi siêu thị mua chút đồ dùng đi." Tưởng Tầm Chi đề nghị.
"Còn thiếu gì sao?" Anh cảm giác căn nhà này đã bị đối phương chiếm gần hết chỗ rồi, chỉ thiếu điều chuyển luôn cả khu Tĩnh Hồ Biệt Uyển qua đây thôi.
"Không biết, chỉ là muốn đi dạo siêu thị với cậu thôi." Lần cuối cùng hai người đi siêu thị chung là hồi đại học.
Ăn cơm xong, họ lái xe đến một siêu thị lớn mới mở trong nội thành.
Nguyên tắc mua sắm của Tưởng Tầm Chi là chỉ chọn thứ đắt tiền, không chọn cái đúng. Nhìn thấy cái gì mới mẻ là hắn thẳng tay bỏ vào xe.
Trần Cận Chu thì nghiêm túc chọn mua nước giặt ở khu đồ gia dụng. Thời tiết bắt đầu se lạnh, phải mua nước giặt dành cho vải len cashmere.
"Cậu mua cái này làm gì? Dì giúp việc sẽ mang đồ đi giặt khô mà." Không biết từ lúc nào, Tưởng Tầm Chi đã đẩy xe đến sau lưng anh.
Anh chưa kịp trả lời thì điện thoại trong túi reo lên, là Hà Dục gọi tới.
"Chu Chu, anh đang ở đâu vậy?"
"Đi siêu thị."
"Bây giờ á?"
"Ừ, bây giờ."
"Anh đi một mình?"
"À..." Trần Cận Chu nhìn qua Tưởng Tầm Chi trước mặt, "Không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!