Chương 50: Là một người rất tốt.

Sau bữa tối, Trần Cận Chu trở về thư phòng xử lý công việc. Khi anh bước ra, bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ. Anh không cho rằng Tưởng Tầm Chi đã làm những việc nhà này, quả nhiên nhìn qua túi rác mới thay, trên đó có in logo "Dịch vụ Vệ sinh XXX" rất nổi bật.

Tưởng Tầm Chi ngồi trên ghế sofa, đang gọi điện thoại bàn chuyện công việc.

Đối phương chưa bao giờ né tránh khi nói chuyện này trước mặt anh, nhưng bầu không khí như vậy khiến Trần Cận Chu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Có lẽ nhận ra anh hơi không thoải mái, Tưởng Tầm Chi cầm điện thoại đứng dậy, đi vào phòng ngủ phụ dành cho khách.

Vừa khép cửa, điện thoại của Trần Cận Chu lại reo lên, là Hồ Thuỷ Thu gọi tới.

"Xin lỗi nhé, tháng trước tôi hẹn lên đưa thiệp mời mà bận quá. Ngày mai cậu có rảnh không?"

"Tối mai đi, tôi sẽ ở nhà."

"Vậy tối mai tôi mang qua. À, tôi gửi thiệp của Bí thư Tưởng cho cậu luôn nhé. Tôi gọi cho cậu ấy mà không được, cậu đưa giúp tôi được không?"

Tưởng Tầm Chi từ phòng ngủ đi ra, trên tay còn kẹp điếu thuốc.

Mùi nicotine lẩn quẩn trong không khí, đúng là loại mà Trần Cận Chu yêu thích nhất trước khi cai thuốc.

Anh chỉ vừa nhíu mày, Tưởng Tầm Chi đã dập điếu thuốc, ném thẳng vào thùng rác.

"Xin lỗi."

Trận Cận Chu không để bụng, dù sao xung quanh anh toàn là mấy người đàn ông có thói quen hút thuốc. Chỉ là khi ngửi được mùi thuốc lá thì cơn thèm thuốc lại ùa về.

"Tháng 10 này Hồ Thuỷ Thu kết hôn, cậu ấy nói ngày mai sẽ ghé qua đưa thiệp."

"Ừm, hình như đúng là có chuyện này." Tưởng Tầm Chi ngồi xuống ghế sofa đối diện, thuận miệng nói, "Trước đó cậu ta có gọi cho tôi, nhờ tôi làm phù rể."

"Ừ, ngày mai cậu ấy sẽ mang thiệp tới cho chúng ta."

Tưởng Tầm Chi gật đầu: "Không thành vấn đề, cậu cứ làm việc đi, tôi ở nhà mà."

"Cậu ở đâu?" Trần Cận Chu nghiêng đầu hỏi hắn.

"Nhà cậu."

...

Kể từ hôm đó, Tưởng Tầm Chi thực sự dọn tới ở luôn trong nhà anh.

Bất kể Trần Cận Chu có dậy sớm như thế nào, trên bàn ăn cũng đều được bày sẵn những món ăn đa dạng cho bữa sáng; buổi tối đi làm về cũng vậy.

Cũng kể từ đó mà anh dần nhận ra không phải món ăn ở Giang Cảng không hợp với khẩu vị của mình, chỉ là trước đây anh chưa thực sự tìm đúng quán.

Không biết Tưởng Tầm Chi đã tìm ở đâu mà nhà hàng nào cũng vừa miệng anh cả.

Mỗi tối sau khi dùng cơm, Trần Cận Chu sẽ đi vào thư phòng; xử lý xong công việc thì đi tắm rửa và nghỉ ngơi.

Dù có gặp nhau hai người cũng chỉ nhạt nhẽo trao đổi một vài câu về công việc.

Thỉnh thoảng họ cũng cùng nhau xuống lầu, trước cổng chung cư luôn có sẵn xe của tài xế Âu và Tiểu Cao ở đó. Họ tách ra, một xe chạy ra ngoại ô, một xe tiến vào trung tâm thành phố.

Ông chủ Từ nghe vậy liền phán cho một câu, bọn họ trông chẳng khác gì một đôi phu phu đồng sàng dị mộng.

"Chuyện ông ngoại cậu đến biệt viện Tưởng gia, ba tôi cũng nghe tin cả rồi. Bây giờ xem như cậu đã hoàn toàn trở mặt với bên đó rồi đúng không?" Ông chủ Từ hỏi.

Sau khi ông cụ Thẩm nghe Tưởng Tầm Chi giải thích đầu đuôi sự việc ở Hải Thành, liền đích thân lên Yến Thành một chuyến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!