Cuộc triển lãm kéo dài ba ngày như thường lệ nhận được sự quan tâm nồng nhiệt của các chuyên gia trong ngành. Ban ngày Trần Cận Chu mặc âu phục chỉn chu, giao thiệp với các đồng nghiệp đến từ khắp nơi tại trung tâm triển lãm. Buổi tối trở về khách sạn, anh vẫn phải xử lý hàng loạt các công việc lớn nhỏ của cơ sở Giang Cảng qua email.
Đêm cuối cùng ở tại Yến Thành, Hà Dục gõ cửa phòng anh. Khi mở cửa, người đối diện nở một nụ cười thần bí.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt đó, Trần Cận Chu đã biết lần này không liên quan gì đến chuyện công, liền buông một câu nhàn nhạt: "Tuỳ cậu."
Sau đó quay trở lại phòng.
"Chu Chu, tổng giám đốc Lộc Cảng Áo mời chúng ta đến Vạn Lợi Công Quán uống một bữa đó." (*)
20 năm trước, công ty LP từng bán đi vài dây chuyền sản xuất không còn hiệu quả. Lộc Cảng Áo chính là một trong số những doanh nghiệp nhỏ tách ra trong thời điểm đó, hiện tại vẫn giữ chút quan hệ mập mờ với LP.
"Không đi." Anh từ chối không chút do dự.
"Buổi tối cuối cùng rồi mà, anh thư giãn một chút đi. Tôi muốn xem thử Yến Thành phồn hoa tráng lệ như thế nào." Hà Dục nói.
"Vậy thì cậu nên chọn nơi khác đi. Chỗ đó là địa điểm đứng đắn." Trần Cận Chu nhắc nhở.
"Xem như anh nể mặt đi với tôi một chuyến đi, ai biết sau này đến khi nào mới có dịp tới đây lần nữa chứ." Hà Dục nài nỉ, rồi như vừa sực nhớ ra điều gì đó: "Sao anh biết chỗ đó 'đứng đắn' vậy? Đã từng đến rồi à?"
Quả thực Trần Cận Chu đã từng đến đó. Lần đầu tiên đặt chân tới Yến Thành, chính Tưởng Tầm Chi đã đưa anh đến, nói là muốn cho anh gặp mặt vài người bạn.
Khi đó Trần Cận Chu nghĩ nơi ấy sẽ mang chút màu sắc mờ ám như mấy quán cà phê đèn mờ, nhưng cuối cùng anh lại phát hiện nói đó thực sự chỉ là một KTV bình thường, chỉ được trang hoàng sang trọng không hơn không kém.
Anh hiểu rõ tính tình Hà Dục, anh ta không có ý đồ gì xấu, chỉ đơn thuần là vì tò mò. Mấy ngày qua ở Yến Thành, ngoại trừ ăn uống và làm việc, gần như bọn họ không có khoảng thời gian thư giãn nào. Với tư cách là lãnh đạo, Trần Cận Chu cũng chưa từng dẫn đồng nghiệp đi ra ngoài chơi.
Mặc dù tính tình lạnh nhạt nhưng trong công việc anh luôn là một người lãnh đạo vừa nghiêm khắc vừa biết quan tâm đến cấp dưới. Nhất là với những người có năng lực giỏi và xử lý mọi chuyện đâu ra đó như Hà Dục.
Suốt chuyến đi công tác lần này, Hà Dục vừa phải giao lưu với đối tác, vừa phụ trách các vấn đề an toàn trong công ty, Trần Cận Chu đều nhìn thấy rất rõ.
Anh cho rằng không thể nào cứ mỗi lần ra ngoài thì đều tình cờ đụng phải Tưởng Tầm Chi. Huống hồ đối phương bây giờ đã là cán bộ nhà nước, chắc là sẽ không công khai xuất hiện ở những nơi như vậy.
Hà Dục vẫn đang đứng đó, mắt sáng rỡ nhìn anh, không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ: "Đi đi~"
Cuối cùng, Trần Cận Chu đặt bút xuống, gật đầu.
Đã gọi là thư giãn, anh cũng gọi thêm mấy đồng nghiệp khác đi cùng, cả nhóm đứng ngoài cổng khách sạn chờ tài xế Âu.
Tổng giám đốc chi nhánh quốc tế của Lộc Cảng Áo họ Lộ, tuổi ngoài 40, ông là người bọn họ mới quen được trong buổi triển lãm hôm qua.
Lộ tổng rất chủ động và nhiệt tình, cười nói: "Thật ra chúng ta đều là người một nhà cả."
LP hiện tại đang là doanh nghiệp đứng đầu trong ngành hoá chất toàn cầu, kể cả dòng sản phẩm phụ như màng lọc thẩm thấu của họ cũng dẫn đầu thị trường. Bao nhiêu đối thủ nhìn vào đều đỏ mắt.
Lộ tổng thao thao bất tuyệt, giọng nói mang đậm khẩu âm địa phương: "Trần tổng, sớm đã nghe danh LP Giang Cảng có một vị giám đốc điều hành tuổi trẻ tài cao, hôm nay gặp mặt tôi mới khẳng định đúng là cậu có năng lực một mình đảm đương trọng trách này. Không biết cậu có cân nhắc chuyển sang bên tôi không? Mấy năm nay bên tôi có chính sách ưu đãi, lại có hợp tác mật thiết với các quốc gia cộng tác của bên cậu nữa đó."
Trần Cận Chu không muốn bàn về chuyện này, chỉ khách sáo mời ông ta cùng lên xe của tài xế Âu.
Xe dừng trước cửa Vạn Lợi Công Quán. Vừa bước chân ra khỏi xe, ánh mắt Trần Cận Chu liền dừng lại.
Một chiếc Pagani đậu ngay ở lối vào, biển số xe có phần quen thuộc. Không phải bởi vì trí nhớ của Trần Cận Chu quá tốt mà là con số đó quá dễ nhận ra. Lúc này anh thực sự có cảm giác muốn quay đầu bỏ trốn.
Đó là xe của Hạ Vân Tranh, ông chủ của Vạn Lợi Công Quán. Trong số những người bạn mà Tưởng Tầm Chi từng giới thiệu với anh, chỉ có mỗi Hạ Vân Tranh là người mà Trần Cận Chu nhớ rõ tên và gương mặt.
Hạ Vân Tranh tính tình lịch thiệp và nho nhã, lớn hơn Tưởng Tầm Chi 5-6 tuổi, là người chín chắn và đàng hoàng nhất trong đám bạn bè của hắn. Anh ta đối xử với Trần Cận Chu cũng rất tử tế.
Mặc dù chỉ gặp qua vài lần nhưng Trần Cận Chu lại có ấn tượng không tồi với người này. Bằng một cách nào đó, Hạ Vân Tranh cũng chính là người đã giúp anh thức tỉnh sau khi quyết định chia tay với Tưởng Tầm Chi.
Anh vẫn nhớ rõ cái đêm tuyết rơi buốt giá năm nọ, lần thứ hai đặt chân tới Yến Thành, anh lảo đảo bước đi trong gió tuyết, đôi chân tê cóng, từng bước đi như đang dẫm trên gai. Chính Hạ Vân Tranh đã dìu anh ra khỏi biệt thự nhà họ Tưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!