Chương 49: Tôi muốn sống ở đây

Suốt một tuần liền, luôn có người theo sát Trần Cận Chu mọi lúc mọi nơi. Bọn họ bảo trì một khoảng cách không gần không xa, không đến mức làm phiền nhưng lại như mấy cái đuôi dính liền với cơ thể, muốn vứt cũng không vứt được.

Ban đầu Trần Cận Chu còn nghi ngờ chiếc xe quân dụng kia là do Thẩm Vận phái tới. Nhưng có một lần anh đi vào tiệm hoa mua một bó bách hợp màu hồng, bỗng nhiên từ đâu lại xuất hiện một người đàn ông lực lưỡng, tóm lấy một thanh niên gầy gò vừa lướt qua bên người anh.

Sờ túi, Trần Cận Chu mới phát hiện mình đã bị móc ví tiền.

Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen ném ví tiền trả lại cho anh.

Trần Cận Chu nói một tiếng cảm ơn, đối phương không trả lời, chỉ lẳng lặng bước ra khỏi tiệm.

Đó chính là tài xế của chiếc xe quân dụng kia. Xem ra anh ta là đến để bảo vệ mình — vậy chắc chắn là do Tưởng Tầm Chi đã phái tới.

Hôm trước đối phương đột ngột chạy đến nói câu đó với mình, chứng tỏ Tưởng Tầm Chi đã biết được sự thật năm xưa. Theo tính cách của Tưởng Tầm Chi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.

Trần Cận Chu thở dài trong lòng. Từ nhỏ anh đã lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ. Lúc cha còn sống, thực ra cũng đã biết về chuyện của anh và Tưởng Tầm Chi.

Khi đó, Tưởng Tầm Chi thường xuyên xuất hiện ở bệnh viện. Mỗi lần đến đều rất biết chừng mực và có giáo dưỡng, cha Trần nhìn thấy cực kỳ hài lòng.

Ban đầu khi Trần Cận Chu biết cha đã phát hiện ra điều khác thường cũng đã từng lo lắng.

"Ba, nếu ba không thích, con sẽ nói cậu ấy sau này đừng tới nữa."

"Chu Chu, làm người thì phải biết suy nghĩ cho bản thân nhiều một chút." Cha Trần nhìn thẳng vào mặt con trai. "Cả đời này con phải sống vì chính mình. Lúc thằng bé ở đây, ba thấy con thoải mái hơn nhiều lắm."

Tuy cha Trần chưa bao giờ trực tiếp nói đồng ý hay không đồng ý, nhưng anh có thể nhìn ra được ông không phản đối mối tình này.

Ở trong gia đình, từ trước đến nay Trần Cận Chu luôn được lắng nghe, được yêu thương và được tôn trọng.

Chính vì vậy mà khi đã mất đi tất cả, anh mới cảm thấy trên đời này chẳng còn gì đáng để lưu luyến.

Anh cũng đoán được Tưởng Tầm Chi đang muốn làm gì.

Thật ra khi nghĩ kỹ lại, bản thân anh cũng không quá hiểu biết về con người của Tưởng Tầm Chi.

Trong lòng Trần Cận Chu thì tình thân luôn là thứ được đặt lên hàng đầu. Nếu cha mẹ không đồng ý để anh quen một ai đó thì chắc chắn anh sẽ không chọn người ấy.

Bởi vì trong một gia đình như anh, nếu cha mẹ phản đối thì chỉ có một lý do duy nhất đó là người đó thực sự không xứng đáng. Nhưng với kiểu gia đình như của Tưởng Tầm Chi, có lẽ cần phải cân nhắc nhiều hơn thế nữa.

Trần Cận Chu không muốn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này. Anh đi lại tủ bếp, lấy ra chai rượu mà lần trước Hà Dục đã mua nhưng mới chỉ uống được một nửa, rót vào ly, ngồi trên ghế sofa vừa uống vừa xem mấy bản tin tức vô vị, giống như vô số đêm tối tẻ nhạt khác.

Hai tuần sau, vào một buổi sáng sớm đẹp trời nào đó, trên đường lái xe đi làm, anh bất ngờ nhận ra những cái đuôi phía sau đã biến mất.

Từ lần gặp mặt Tưởng Tầm Chi trước đó, cũng đã được nửa tháng trôi qua.

Vừa vào công ty, Hà Dục đã gõ cửa phòng làm việc của anh.

"Chu Chu, khoản trợ cấp cho dự án môi trường mà đơn vị mình xin đã có tin tức rồi." Anh ta đóng cửa lại. "Hôm qua trợ lý của Tưởng Tầm Chi liên lạc với tôi, bảo chúng ta bổ sung thêm một số thông tin."

Vẻ mặt Hà Dục tràn đầy vui mừng. Đây không phải là một số tiền nhỏ. Theo anh ta được biết, toàn thành phố Giang Châu chỉ có một hoặc hai suất mà thôi. Mỗi năm có vô số doanh nghiệp đã phải vắt óc suy nghĩ, dùng đủ mọi cách để nộp hồ sơ nhưng đều bặt vô âm tín.

"Trợ lý của cậu ấy?"

Hà Dục gật đầu: "Người đó giới thiệu với tôi như vậy, bảo tôi đi chuẩn bị hồ sơ, chờ xét duyệt thêm một lần nữa."

"Ừ, vậy cậu chuẩn bị cho tốt." Trần Cận Chu dặn dò.

"Tối nay tôi muốn mời Bí thư Tưởng đi ăn một bữa."

Trần Cận Chu cảm thấy thời điểm này không quá thích hợp. Suy nghĩ một lát, anh nói: "Đừng dùng công quỹ, tôi sẽ thanh toán cho."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!