Trận bóng đá kéo dài đến hơn 3 giờ sáng mới kết thúc, cuối cùng Hà Dục dứt khoát ngủ luôn trên ghế sofa.
Trước khi đi ngủ, Trần Cận Chu lại đứng trước cửa sổ trong phòng mình. Đường phố bên dưới vắng tanh, chiếc xe van màu bạc vẫn đậu nguyên tại vị trí cũ. Người đàn ông mặt chữ điền khiêng một thùng nước đã mua từ siêu thị ở đối diện bước lên xe.
Trông có vẻ như sẽ đóng quân lâu dài ở đó.
Sáng hôm sau, khi Hà Dục tỉnh dậy, mang theo hai mắt thâm quầng chào hỏi: "Chu Chu. Chào buổi sáng ~"
"Cậu ngủ thêm chút nữa đi, 8:30 chú Âu mới tới."
"Bây giờ anh muốn ra ngoài sao?"
Trần Cận Chu mặc một chiếc sơ mi có thêu hoạ tiết màu nhạt, tay áo tùy ý xắn lên cao, lộ ra một nửa cánh tay rắn rỏi săn chắc.
"Xuống dưới mua đồ ăn sáng. Cậu muốn ăn gì?"
Hà Dục liếc qua đồng hồ treo tường, chỉ mới 7 giờ.
"Gì cũng được, bánh bao, bánh quẩy hay sữa đậu nành đều được hết." Nói xong lại lăn đùng ra sofa ngủ tiếp.
Chung cư Thiên Hòa nằm ở ngoại ô, quán bán thức ăn sáng ngon xung quanh đây không nhiều. Mua xong một túi lớn bánh bao và bánh quẩy, Trần Cận Chu còn lấy thêm một túi nhỏ, bỏ mấy món ăn sáng khác vào bên trong.
B Tổng vừa đổ ba gói cà phê đậm đặc vào chai nước suối, còn chưa kịp lắc lên thì đã có người ở bên ngoài gõ lên cửa kính xe.
Hắn ta đeo mắt kính đen, hạ kính xe xuống: "Xin lỗi, chặn đường của cậu à?"
Trần Cận Chu đưa túi đồ ăn cho hắn ta, nhàn nhạt hỏi: "Là tôi mất trí hay anh mất trí?"
B Tổng liếc anh, nhận túi đồ ăn, tùy ý bỏ vào hộc giữa: "Tôi tưởng hôm đó cậu không tỉnh táo."
"Tại sao lại theo dõi tôi?" Ngữ khí của anh không giống như đang chất vấn, bình thản như đang nói "Hôm nay thời tiết rất đẹp."
Đối phương chỉ im lặng nhìn thẳng phía trước.
"Tôi có thể dễ dàng cắt đuôi anh."
Hắn ta nhún vai, không bận tâm lắm. Mục đích chính của chiếc xe này là để lộ liễu ra cho người ta chú ý, còn chiếc Santana cách 10 mét phía sau mới là xe bám đuôi thực sự.
Thế nhưng thái độ hờ hững của đối phương đã khiến cho Trần Cận Chu gần như chắc chắn — bên phía Tưởng Tầm Chi đã xảy ra chuyện rồi.
Hà Dục ngủ thêm một giấc ngắn, tỉnh dậy ăn sáng vội vàng rồi lại tất tả đi tắm rửa một phen. Trong suốt khoảng thời gian đó, Trần Cận Chu chỉ yên lặng ngồi trước bàn, thong thả uống sữa đậu nành.
"Anh ăn thêm bánh quẩy không?" Hà Dục chỉ vào khay trên bàn.
Trần Cận Chu lắc đầu, ném chìa khóa xe cho Hà Dục: "Lát nữa cậu lái xe tôi đi làm."
"Cái gì? 8:30 chú Âu mới tới mà?"
"Chúng ta sẽ đi riêng."
"Ừm." Hà Dục gật đầu, tuy không hiểu lắm nhưng cũng không hỏi thêm.
Trần Cận Chu ngồi trên xe của tài xế Âu, mở điện thoại đưa bản đồ chỉ đường cho chú: "Hôm nay chú chở tôi đi đường này."
Tài xế Âu nhìn qua là hiểu ngay: "Được, Trần tổng, nhưng đường này sẽ hơi khó đi."
Đó là một con đường bỏ hoang trong khu công nghiệp, mấy năm trước đã từng xảy ra vài vụ tai nạn nghiêm trọng. Mặt đường bê tông lồi lõm, trước đây vốn đã bị phong tỏa, nhưng bởi vì vào giờ cao điểm xe cộ quá đông, người ta bắt buộc phải mở lại.
Ngồi ở hàng ghế sau, khi xe quẹo vào ngã rẽ, Trần Cận Chu nhìn qua gương chiếu hậu thấy ở phía sau có một chiếc Mercedes G mang biển số quân đội Hải Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!