Khi cha còn sống, Trần Cận Chu đã không chút do dự bán đi căn nhà của gia đình mình, đối với anh giữ lại mạng sống cho cha mới là điều quan trọng nhất.
Suốt hơn một năm trở lại Giang Cảng, anh hiếm khi đặt chân đến những nơi chứa đầy kỉ niệm này. Anh tự cuộn mình trong một lớp vỏ kén, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới xung quanh.
Trong mắt anh Giang Cảng đã từng là một nơi ẩm thấp, tối tăm và đầy sương mù ảm đạm.
Nhưng đến khi lớp sương tan đó đi, nơi đây cũng chính là bến bờ của tuổi thơ êm đềm và hạnh phúc. Và giờ đây tất cả những điều đó đều được giữ gìn nguyên vẹn.
Thứ tình thân mà anh khao khát nhất, cứ ngỡ đâu sẽ vĩnh viễn không thể có lại được, vậy mà giờ đây lại hiện hữu trước mắt anh bằng quyển nhật ký này. Trần Cận Chu quý trọng chạm lên từng tấm ảnh và từng nét chữ bên trong...
Anh đã từng chứng kiến không ít sự ác ý trên đời, hiểu rõ lòng người hiểm ác ra sao, giống như Đường Thiến hay tất cả những người đã mang ác cảm và gieo lời đồn sai sự thật vào thời điểm mẹ anh qua đời. Nhưng Trần Cận Chu cũng từng được lớn lên trong một gia đình đầy yêu thương và ấm áp, anh luôn tin tưởng vào sự thiện lương và cái đẹp trên cõi đời này.
Trần Cận Chu đặt quyển nhật ký trưởng thành trở lại bàn, lúc này mới chú ý đến mấy lọ thuốc nhỏ màu trắng được đặt ở trong góc. Có một vài lọ vẫn còn nguyên tem dán niêm phong.
Anh ngồi xuống, nghiên cứu từng dòng chữ trên vỏ hộp, mới phát hiện tất cả đều là thuốc điều trị ảo giác, hưng phấn quá mức và rối loạn lo âu.
Nhớ lại những biểu hiện khác thường của Tưởng Tầm Chi từ khi họ gặp lại, Trần Cận Chu đã đoán ra được phần nào.
Cuối cùng, anh không mang theo bất cứ thứ gì từ căn nhà này. Đây đã từng là nhà của anh, nhưng trên phương diện pháp luật bây giờ nó đã thuộc về người mua là Tưởng Tầm Chi.
Buổi tối sau khi rời khỏi Hoa Viên Cảnh Hòa, Trần Cận Chu đã thử liên lạc với Tưởng Tầm Chi, nhưng đầu dây bên kia mãi vẫn không bắt máy.....
Tưởng Tầm Chi nằm trên giường bệnh, chậm rãi mở mắt, ánh nhìn hướng lên trần nhà.
Hắn không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình được đẩy ra khỏi phòng trị liệu bằng điện giật. Cô y tá yêu cầu hắn xuống giường đi lại một chút.
Tưởng Tầm Chi quay đầu nhìn nốt ruồi nơi khóe mắt của cô y tá, ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng vừa đặt chân xuống đất thì cơ thể liền lắc lư muốn ngã.
Cô y tá vội vàng đỡ hắn: "Anh vẫn nên nằm nghỉ thì hơn."
"Cô... trông hơi giống một người." Tưởng Tầm Chi đứng đó tự mình lẩm bẩm, sau đó lại lắc đầu.
"Cô có thể tâm sự với tôi không?" Giọng nói của hắn rất nhẹ.
"Anh muốn nói gì?" Cô y tá tuỳ ý ngồi xuống mép giường.
"Nói về tác dụng của điều trị đi, rất phù hợp với tình hình hiện tại." Tưởng Tầm Chi nói.
"Trị liệu bằng điện giật sẽ có hiệu quả khác nhau với từng người, may mắn thì có thể hoàn toàn chữa khỏi. Bây giờ anh đã quên hết quãng thời gian tồi tệ đó chưa?"
Thấy đối phương lộ ra vẻ mặt mơ hồ, cô đổi sang một cách nói trực tiếp hơn: "Hay là... anh đã quên được người đó chưa?"
Tưởng Tầm Chi biết rõ đây chính là mục đích mà Thẩm Vận đã đưa mình vào đây, chính là để hắn "hồi phục" theo đúng ý của bà.
"Cô nói ai cơ?" Tưởng Tầm Chi mỉm cười, "Dạo này tôi không nhớ rõ ai với ai hết. Người tôi quen nhất lúc này chỉ có cô thôi."
"Anh vừa bảo là tôi trông giống ai?"
Tưởng Tầm Chi lắc đầu: "Không biết, chỉ thấy quen quen thôi."
Cô y tá nhìn hắn chăm chú, không thể đoán ra được thật giả. Trong bệnh viện đồn rằng người đàn ông này là thiếu gia của một gia đình cán bộ cấp cao ở Yến Thành. Ở đây bệnh nhân kiểu nào cũng có, nhưng hiếm lắm mới có con cháu của tầng lớp quan quyền bị đưa vào chỗ này. Cô đoán có lẽ người này là một đứa con không được sủng ái, hoặc là một đứa con riêng không thể ra mặt.
"Thẩm tiên sinh, bây giờ anh có muốn dùng chút trà chiều không?"
"Tôi buồn ngủ rồi." Âm thanh của hắn lộ ra một chút mệt mỏi.
"Được, vậy anh nghỉ ngơi nhé."
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!