Chương 46: Hắn cũng không biết.

Trần Cận Chu cùng Hà Dục suốt đêm xuống núi, lái xe hơn 3 tiếng mới về tới Giang Cảng.

"Để tôi đưa anh về chung cư Thiên Hòa trước." Hà Dục tấp xe vào bên đường, mở bản đồ chỉ dẫn.

"Đưa tôi đến Hoa Viên Cảnh Hòa đi." Người ngồi bên cạnh buồn ngủ mở miệng nói.

"Anh chuyển nhà khi nào vậy?" Hà Dục hơi bất ngờ, nghiêng đầu nhìn anh.

"Lúc nhỏ tôi đã từng sống ở đó, muốn ghé qua xem một chút." Trần Cận Chu hắng giọng.

Bầu trời giữa khuya đen kịt, hai người im lặng suốt dọc đường đi. Khi Hà Dục dừng xe trước cổng khu nhà, anh ta nhìn thoáng qua người bạn thân bên cạnh.

"Hay là tôi đi lên đó cùng anh nhé?"

"Không cần, cậu về nhà nghỉ ngơi sớm đi." Trần Cận Chu tháo dây an toàn. "Vali cứ để trên xe cậu, hai hôm nữa đi làm mang đến cho tôi."

"Không thành vấn đề." Hà Dục sảng khoái đồng ý.

Trần Cận Chu đứng trước cổng khu nhà một lúc lâu.

8 năm trước, cha anh bị ung thư phổi giai đoạn giữa, cần phải hóa trị. Nhiều năm chữa bệnh, tiền thuốc thang đã rút sạch tài khoản tích lũy của gia đình. Chi phí điều trị rất cao, một mình anh đi làm thêm cũng không đủ xoay xở.

Tưởng Tầm Chi nhiều lần chủ động đề nghị cho anh mượn tiền. Trần Cận Chu cũng không phải kiểu người sĩ diện xem trọng tự tôn hơn cả tính mạng của cha mình, nhưng một khi đã "mượn" thì phải là số tiền mà anh có thể trả nổi mới được.

Anh không muốn chuyện tình cảm của họ bị lẫn vào những thứ rối rắm khác. Công bằng mà nói, quãng thời gian hai người yêu nhau Tưởng Tầm Chi đã phải chịu không ít thiệt thòi rồi. Ở độ tuổi này, tình yêu của những người bình thường đáng lý ra phải cùng nhau trải qua sự tự do và vui vẻ.

Còn yêu anh, Tưởng Tầm Chi lại bị giam cầm ở huyện thành nhỏ bé này. Nếu sớm biết bệnh của cha sẽ trở nặng đến mức này, ngay từ đầu anh đã không đồng ý quen nhau với hắn.

Mà thật lòng anh cũng chưa từng nghĩ bọn họ sẽ đi xa đến vậy.

Ngày bệnh viện gọi điện giục anh đóng tiền viện phí, cách duy nhất mà Trần Cận Chu có thể nghĩ ra được là bán nhà. Căn hộ của gia đình anh có vị trí không tệ, là nhà nằm trong khu vực gần trường học.

(Ở Trung Quốc và cả ở một số nước khác, việc chọn mua "nhà nằm trong khu vực gần trường": là để con cái được học ở trường tốt, vì địa chỉ hộ khẩu hoặc nơi ở sẽ quyết định trường mà đứa trẻ được nhận.)

Vì cần tiền gấp, anh đã đưa cho bên môi giới bất động sản một mức giá khá thấp.

Không ngờ vừa đăng tin ngày hôm trước, hôm sau bên môi giới báo với anh rằng đã có người mua, hơn nữa giá bán cuối cùng còn cao hơn cả giá thị trường.

Người mua nói con họ cần làm hộ khẩu để nhập học gấp, điều kiện duy nhất là giữ nguyên nội thất để dọn vào ở ngay.

8 năm trước, ở một huyện nhỏ như Giang Cảng, bình thường có mấy ai chịu bỏ ra ngay 2 triệu để mua một căn hộ cũ chỉ để vào một trường phổ thông bình thường cơ chứ?

Thành phố Giang Châu nổi tiếng xem trọng vấn đề giáo dục, vì vậy nhà nào có điều kiện tốt một chút đều sẽ cho con học trường học trên thành phố. Bản thân Trần Cận Chu cũng học ở một trường cấp ba trọng điểm của Giang Châu.

Nghĩ kỹ lại thì chuyện này quả thật có nhiều điểm bất thường... Nhưng khi đó anh đã không còn sức lực để truy cứu nữa.

Trần Cận Chu bước đi trên con đường lát đá cuội quen thuộc, đi đến tòa nhà số 36. Căn hộ 602 vẫn còn sáng đèn.

Trần Cận Chu đi vào tòa nhà. Bây giờ chung cư đã được lắp thêm thang máy, nhưng anh vẫn từng bậc từng bậc đi bộ lên cầu thang.

Đến khi dừng lại trước cửa căn hộ số 602.....

Tưởng Tầm Chi ngồi trong rừng trúc hiến máu cho muỗi một lúc lâu, chuông điện thoại bất ngờ vang lên, là mẹ hắn gọi tới.

"Tưởng Tầm Chi, con đã nói gì với Thanh Thanh vậy?" Giọng nói của Thẩm Vận vô cùng nghiêm khắc.

"Mẹ, con đã nói là con không gặp rồi. Dù mẹ dùng cách này cũng không thể ép buộc được con đâu."

"Con vẫn tưởng mình là con nít sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!