Một trong những năng lực khá đặc biệt của Tưởng Tầm Chi là mỗi khi say rượu, cho dù lúc đó hắn có mất trí nhớ tạm thời thì hôm sau tỉnh lại vẫn có thể lần lượt nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhớ rõ từng chi tiết từ lời nói cho đến ánh mắt của người khác.
Nhưng vài năm trở lại đây bởi vì bị bệnh, có đôi khi hắn không thể phân biệt nổi những gì trước mắt mình là thật hay chỉ là ảo giác, nhưng chỉ ở trong những tình huống có liên quan đến Trần Cận Chu mà thôi.
Thế cho nên vừa bước vào phòng hội nghị, ngồi xuống ở hàng ghế cuối, liếc qua một lượt hắn liền phát hiện ra kẻ tối hôm qua đã dám "hạ thuốc" mình.
Là ông chủ của một nhà máy hoá chất tư nhân trong khu công nghiệp.
Trước đây ở Giang Cảng, ông ta đã nhiều lần tìm cách mời hắn đi ăn cơm, mục đích là muốn xin hắn phê duyệt một miếng đất.
Tưởng Tầm Chi lôi điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Cục trưởng Cục thuế.
Chừng 15 phút sau, gã đàn ông bụng phệ ngồi ở hàng ghế phía trước tay cầm điện thoại, hoảng hốt đứng dậy rời khỏi phòng.
"Chà, nhìn xem hiệu suất làm việc của bí thư Tưởng nhà ta kìa." Hà Dục thấp giọng nói.
Lịch học của khoá huấn luyện được sắp xếp dày đặc, giữa giờ chỉ được nghỉ ngơi 5 phút, kéo dài tới tận 12 giờ trưa, chương trình buổi sáng mới kết thúc.
Lúc Trần Cận Chu và Hà Dục đi ra cửa sau, Tưởng Tầm Chi cũng vừa đứng dậy từ hàng ghế cuối.
"Anh đi ăn trưa cùng chúng tôi nha." Hà Dục chủ động mở lời.
Tưởng Tầm Chi không có ý kiến, thong thả đi theo họ.
"Anh xử lý ông chủ Đường kia thế nào rồi?" Hà Dục hỏi.
"Không có gì, chỉ nhờ người đi kiểm tra thuế thôi." Tưởng Tầm Chi thản nhiên đáp.
Hà Dục nghĩ, doanh nghiệp tư nhân nào lại chịu nổi một đợt điều tra thuế. Có thù tất báo, đúng là phong cách của Tưởng Tầm Chi.
Khách sạn này có tiệc buffet cực kỳ phong phú, đầy đủ ẩm thực từ Á đến Âu. Hà Dục gắp thức ăn chất đầy dĩa mình, quay đầu lại thì thấy trên dĩa của Trần Cận Chu chỉ có mấy lát rau xanh và... một chén cháo gạo kê.
"Sao anh ăn thanh đạm vậy." Hà Dục vừa nói vừa gắp cho anh một con bào ngư, "Nếm thử xem, tôi nghe nói hải sản ở đây ngon lắm."
Khi bưng ra bàn, Tưởng Tầm Chi đã ngồi ở đó, đang chậm rãi ăn sandwich.
Trần Cận Chu đặt chén cháo trước mặt hắn, đối phương cũng tự nhiên nhận lấy, uống một ngụm.
Thế là bữa trưa này diễn ra một cách kỳ quái và yên lặng.
Lên phòng nghỉ trưa, lúc này mới biết phòng của Tưởng Tầm Chi nằm ở ngay đối diện họ.
Hà Dục nói: "Chiều nay 2 giờ học tiếp, tôi sẽ gõ cửa gọi hai người." Nói xong liền phất tay đi vào phòng ngủ.
Chỉ còn lại Trần Cận Chu và Tưởng Tầm Chi đứng tại hành lang.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi." Tưởng Tầm Chi mở lời.
Trần Cận Chu quẹt thẻ mở cửa, cắm thẻ phòng vào khe điện. Anh gần như thức trắng suốt đêm qua, sáng nay lại tham dự buổi học cả mấy tiếng đồng hồ, bây giờ mí mắt nặng trĩu, anh nới lỏng cổ áo, ngồi xuống ghế sofa.
"Nói gì?" Anh day day huyệt thái dương.
"Tôi không biết tối qua mình đã nói những gì, nhưng tôi—" Tưởng Tầm Chi dừng một chút, "Tôi muốn chúng ta bắt đầu lại."
Câu nói này vừa xa lạ, vừa thiếu tự tin hơn so với thời cấp ba.
Thời niên thiếu của Tưởng Tầm Chi ngông cuồng và cao ngạo, hắn đã chặn đường Trần Cận Chu khi anh tan học trở về nhà:
"Tôi theo đuổi cậu một năm rồi, cậu không nhận ra sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!