Chương 44: Vì sao cậu khóc?

Trần Cận Chu cõng Tưởng Tầm Chi trở về phòng của mình. Khi đặt người kia xuống giường, anh mới nhận ra khoé mắt của hắn vẫn còn đỏ, trước đây Tưởng Tầm Chi không phải là kiểu người dễ khóc.

Anh thở dài, dùng ấm siêu tốc nấu nước nóng, pha hai tách trà xanh.

Người vốn dĩ đang nằm yên trên giường bỗng dưng ngồi bật dậy, nằm nhoài lên tủ đầu giường, giống như muốn nôn.

Trần Cận Chu vội vàng chạy qua, đem thùng rác đưa cho hắn.

Tưởng Tầm Chi ôm lấy thùng rác, ngẩn ra một lúc, sau đó lại thôi không nôn nữa. Thay vào đó, hắn để chân trần bước xuống giường, đi thẳng vào nhà tắm, vừa đi vừa lột hết quần áo trên người mình ra.

"Dì ơi, lấy cho tôi bộ quần áo sạch."

Trần Cận Chu đang cúi đầu uống trà, nghe vậy suýt bị sặc.

Tưởng Tầm Chi nhắm mắt lại, cố gắng xua đi cảm giác bứt rứt trong cơ thể. Cơn ngứa ngáy khó chịu từ trong xương tủy lan ra khắp người, toàn thân hắn giống như đang bốc cháy...

Trần Cận Chu ở bên ngoài, cầm một bộ áo choàng tắm mới đứng chờ trước cửa một lúc nhưng không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, sợ hắn thật sự xảy ra chuyện.

Anh gõ cửa.

Bên trong vang lên giọng nói đầy khó chịu: "Ai vậy?"

"Dì nhà cậu." Anh nhàn nhạt nói.

"Tìm cho tôi con dao." Người bên trong ra lệnh.

"Xin hỏi thiếu gia định cạo đầu đi tu hay là muốn làm gì khác?" Trần Cận Chu nhướng mày.

Tưởng Tầm Chi cau mày, không hiểu sao hôm nay dì giúp việc lại lắm lời thế: "Bớt nói nhảm, cứ mang tới là được."

Trần Cận Chu đương nhiên sẽ không thật sự đưa dao cho một kẻ đang say. Nhưng quanh đây không có thứ gì giống con dao để ứng phó, chỉ đành lấy một cây thước kẻ thẳng đang được đặt sẵn ở trên bàn.

"Tôi vào được không?"

"Dì mà còn lắm lời nữa thì tôi trừ lương đấy."

Trần Cận Chu đẩy cửa đi vào, trên tay là áo choàng tắm và một cây thước kẻ, anh thấy Tưởng Tầm Chi tr*n tr** đứng trong buồng tắm.

Nửa thân trên của hắn là những vết sẹo nhìn giống như vết dao cắt to nhỏ không đều, vô cùng chói mắt. Trong lòng Trần Cận Chu dâng lên một cảm xúc phức tạp không nói nên lời.

Anh thuận theo đưa cây thước cho hắn, muốn xem hắn định làm gì.

Tưởng Tầm Chi cả người ướt sũng, cầm lấy không hề chần chừ, hắn dùng đầu nhọn của thước mạnh mẽ cắt vào cổ tay mình.

Vùng da ấy mỏng manh và yếu ớt.

"Cậu điên rồi à?" Trần Cận Chu lao tới, giật phắt cây thước ra khỏi tay hắn.

Máu từ cổ tay chảy xuống, may mà vết thương không sâu.

Anh vội vàng tắt vòi sen, xé một mảnh vải từ áo mình, không nói không rằng kéo tay hắn lại băng bó.

Cơn đau khiến Tưởng Tầm Chi tỉnh táo hơn đôi chút, hắn nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu là Chu Chu sao?"

"Không phải," Trần Cận Chu bực bội trả lời, "Tôi là dì giúp việc sẽ bị cậu trừ lương đây."

"À." Tưởng Tầm Chi nghĩ, bấy lâu nay mình luôn sống như vậy mà, thường xuyên nhìn thấy Trần Cận Chu, khi thì là ảo giác, khi thì thấy anh trong vô số giấc mơ.

Trong những giấc mơ đó bọn họ vẫn như xưa, vẫn cùng nhau nắm tay đi dạo phố, đi xem phim; tối về cùng nhau ăn cơm rồi đọc sách; thậm chí còn tắm chung và ngủ chung một giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!